Monday, December 29, 2008

A fateful love of sweetness and sorrow

A fateful love of sweetness and sorrow

Collected by dunglh – From Sunflower No. 90, Mar 2001

LTS: Kỳ này, Sunflower hân hạnh giới thiệu với các bạn bài viết rất cảm động sau đây của Nga Doan đăng trên nhật báo San Jose Mercury News, số ra ngày 03/2/2001. Nga Doan hiện đang sống ở Thành phố Mountain View, miền Bắc California, Hoa Kỳ.

Summer was my favorite time of year. I would stay with my grandmother in her small house along a quiet beach. It was also then when I would be spellbound by her folk tales.
I remember my grandma was very old but her mind was still quite sharp. She remembered clearly the stories of her youth and her children. Every night I asked her to tell me at least one story before I went to bed. Some tales I had heard over and over, but I never got bored with them. There was one, though, that she told me just a single time, in the summer when I was 10 years old. It went this way.
A long time ago, in a small village near a beach, there was a girl named Sam. Sam was not beautiful, but she seemed lovely because of her graceful smile. She was capable, clever and very well-behaved. Many young men in the village fell in love with her, but her heart was not open for them. It belongs to a young man named Jame who had just come to work for a fisherman in her village.
Their story began on a rainy afternoon.
“Excuse me, little sister!”
Sam looked back and saw Jame holding a big fish in his hands. Her heart suddenly began pounding, and her face turned red. She couldn’t understand why she had such strange feelings.
“Do you want to buy this fish?” he asked.
“Oh, no thanks. I just bought some from the store.”
“Really? But if you want, You can take it. It’s free.”
Sam was totally captivated by Jame. She didn’t know how to respond and turned away when she realized he was looking at her passionately.
“Umm, if you want to sell the fish I can do that for you”, Sam finally suggested.
So she took the fish from him and ran to her friend’s house. Several minutes later she came back and gave the money to Jame.
From that day on, Sam had a job. Every afternoon she and Jame went around the village to sell fish. She began to learn more about his background. He had been an orphan since he was 3, and had no relatives living nearby. He’d had to work since he was very little.
He also moved from place to place and worked many different jobs before finally arriving at Sam’s village. The more Sam know about Jame, the more sympathy and passion she had for him. It was the same for Jame.
Their relationship gradually developed into the sweetest love in the world. They promised they would be side-by-side forever. However, their dream didn’t come true, even though their love for each other never changed.
There was an afternoon in September, as peaceful as any other afternoon. Jame and many other fishermen set out for another fishing journey. Nobody knew that it would be a fateful one. For some reason, the god of the sea got angry that night and didn’t let anyone come back. Many dead bodies were found several days later, but none of them was Jame. But that was good for Sam, because she held out hope that Jame had been spared. She waited and waited with a burning heart full of worry.
Time went by and people in the village began to return to their normal work. There was only Sam, who every day looked for the return of Jame’s ship. She had a feeling he was still alive somewhere and would come back her.
But five years passed since that fateful day. Sam was now 24, and according to the tradition of her village, she was about to pass out of the marriageable age, and that would bring shame to her family. Sam could not live outside that tradition. She agreed to marry a rich man in the village. Her heart was broken, but she had no choice.
Sam tried to console herself with the thought that it was her fate, and she hoped the wound in her heart would be healed with time.
But God didn’t let her life proceed that way. The day Sam put on her bride’s dress was the day Jame came back painfully in darkness – he was blind. He was sitting under the arbutus trees where he and Sam had had their dates.
Sam felt her heart squeeze. She wanted to run to him, hug him and tell him how much she missed, how she loved and worried for him. But she couldn’t. She now belonged to another man; she was walking beside her groom.
She had betrayed Jame. She didn’t know why God was so unfair to her, to give her sorrow and sadness. She walked by Jame with a tortured heart and she knew the wound in her heart would never be healed.
Grandma, I now understand why you cried when you told me this “folk tale”. The diary I accidentally found in your brief-case told me the story is not a folk tale, but is indeed your very own life. I now also understand why you refused to live with us in the city but decided to stay in that village after Grandpa had passed away, and why you wanted Mom and Dad to bury you under the arbutus trees. How could you leave the place where you had so many memories, both sweet and painful?
I love you, Grandma! I wish you were still alive so that I could share with you your sadness.


Một mối tình ngọt ngào và đau khổ đầy định mệnh

Translated by dunglh, HCM – 14 Dec 2008

Mùa hè là thời gian trong năm yêu thích của tôi. Tôi sẽ ở với bà tôi trong ngôi nhà nhỏ dọc theo một bãi biển yên tĩnh. Đó cũng là lúc tôi sẽ bị cuốn hút bởi các câu chuyện dân gian của bà.

Tôi nhớ bà tôi rất già nhưng tâm trí bà thì hoàn toàn minh mẫn. Bà nhớ rất rõ những câu chuyện về thời trẻ của bà và về các con của bà. Hằng đêm tôi đều đòi bà kể tôi nghe ít nhất một câu chuyện trước khi tôi đi ngủ. Có vài chuyện tôi đã nghe đi nghe lại, nhưng tôi không bao giờ chán với chúng. Tuy nhiên có một câu chuyện bà kể tôi nghe chỉ một lần duy nhất, vào mùa hè khi tôi lên 10 tuổi. Câu chuyện như thế này.

Cách đây đã lâu rồi, trong một làng nhỏ gần một bãi biển, có một cô gái tên Sam. Sam không đẹp, nhưng có vẻ đáng yêu vì có nụ cười duyên. Cô ấy giỏi gian, lanh lợi và có hạnh kiểm rất tốt. Nhiều thanh niên trong làng đem lòng yêu cô, nhưng trái tim cô không rộng mở đón nhận họ. Nó lại thuộc về một anh chàng trẻ tên Jame người vừa mới đến để làm việc cho một ngư dân trong làng của cô.
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều trời mưa.
“Xin lỗi, cô em bé nhỏ!”
Sam quay lại nhìn và thấy Jame đang cầm một con cá lớn trên đôi tay của anh. Con tim cô thình lình đập mạnh, và mặt cô ửng đỏ. Cô không hiểu tại sao cô có những cảm giác lạ như thế.
“Em có muốn mua con cá này không?” anh ta hỏi.
“Ô không, em cảm ơn. Em vừa mới mua vài con ở cửa hàng.”
“Thật thế àh? Nhưng nếu em muốn, em có thể cầm lấy nó. Không lấy tiền đâu.”
Sam hoàn toàn bị mê hoặc bởi Jame. Cô không biết làm thế nào để đáp lại và quay mặt đi khi cô nhận ra anh đang nhìn cô một cách say đắm.
Cuối cùng Sam đề nghị “Ườm, nếu anh muốn bán con cá này em có thể làm việc đó giúp anh”.
Thế là cô cầm lấy con cá từ anh và chạy tới nhà bạn của cô. Nhiều phút sau cô trở lại và đưa tiền cho Jame.
Từ hôm đó trở đi, Sam có một việc làm. Mỗi buổi chiều cô và Jame đi quanh làng để bán cá. Cô bắt đầu biết nhiều hơn về thân thế của anh. Anh mồ côi từ khi lên 3 tuổi, và không có người thân họ hàng sống gần đây. Anh đã phải làm việc từ khi anh còn rất nhỏ.
Anh cũng di chuyển từ nơi này tới nơi khác và làm nhiều nghề khác nhau trước khi cuối cùng đến làng của Sam. Sam càng biết về Jame, cô càng có thiện cảm và yêu mến anh. Điều này cũng tương tự đối với Jame.
Quan hệ của họ dần dần phát triển thành một mối tình ngọt ngào nhất trên đời. Họ hứa họ sẽ bên nhau mãi mãi. Tuy nhiên, giấc mơ của họ đã không thành hiện thực, mặc dù thậm chí tình cảm họ dành cho nhau không bao giờ thay đổi.
Có một buổi chiều tháng 9, yên bình như những buổi chiều khác. Jame và nhiều ngư dân khác ra khơi cho một chuyến đánh cá nữa. Không ai biết rằng nó sẽ là một chuyến đi đầy định mệnh. Vì lý do nào đó, thần biển nổi giận đêm đó và không để cho bất cứ ai trở về. Nhiều xác chết được tìm thấy nhiều ngày sau đó, nhưng không ai trong số họ là Jame. Nhưng điều đó tốt cho Sam, vì cô nuôi hy vọng rằng Jame đã được tha. Cô đợi và đợi với một trái tim cháy bổng đầy lo lắng.
Thời gian trôi qua và người dân trong làng bắt đầu trở lại với công việc bình thường của họ. Duy chỉ có Sam, người lúc nào cũng ngóng tìm sự trở lại con thuyền của Jame. Cô có linh cảm anh vẫn còn sống đâu đó và sẽ trở về với cô.
Nhưng 5 năm trôi qua kể từ ngày đầy định mệnh đó. Sam bây giờ 24 tuổi, và theo truyền thống của dân làng, cô sắp qua khỏi cái tuổi có thể lập gia đình, và việc đó sẽ mang điều xấu hổ cho gia đình cô. Sam không thể sống ngoài truyền thông đó. Cô đồng ý cưới một người giàu có trong làng. Trái tim cô tan vỡ, nhưng cô không có sự lựa chọn khác.
Sam cố tự an ủi mình với suy nghĩ rằng đó là định mệnh của cô, và cô hy vọng vết thương trong trái tim cô sẽ được hàn gắn theo thời gian.
Nhưng ông trời đã không để cuộc đời cô diễn ra theo cách đó. Cái ngày Sam khoác áo cô dâu là ngày Jame trở về một cách đau đớn trong tối tăm – anh bị mù. Anh đang ngồi dưới những cây dương mai nơi anh và Sam từng hẹn hò.
Sam cảm thấy con tim cô quặn đau. Cô muốn chạy đến anh, ôm ghì lấy anh và nói cho anh biết cô nhớ, yêu và lo lắng cho anh nhiều như thế nào. Nhưng cô không thể. Cô bây giờ thuộc về một người đàn ông khác; cô đang đi bên cạnh chú rể của mình.
Cô đã phản bội Jame. Cô không biết tại sao ông trời quá bất công với cô, đưa cho cô sự đau khổ và nỗi buồn rầu. Cô đi ngang qua Jame với một cõi lòng đau đớn và cô biết vết thương này sẽ không bao giờ được hàn gắn.
Bà. Bây giờ con hiểu vì sao bà khóc khi kể con nghe “câu chuyện dân gian“ này. Cuốn nhật ký con vô tình tìm thấy trong cặp sách của bà nói con biết câu chuyện này không phải là chuyện dân gian, mà sự thực là đời sống của riêng bà. Con cũng hiểu tại sao bà từ chối sống trên thành phố với chúng con mà quyết định ở trong ngôi làng đó sau khi ông đã qua đời, và vì sao bà muốn ba và mẹ chôn bà dưới những cây dương mai. Làm sao bà có thể rời bỏ cái nơi bà có quá nhiều kỉ niệm, cả ngọt ngào và đau khổ?
Con yêu bà, Bà ơi! con ước chi bà vẫn còn sống để con có thể chia sẽ cùng bà những nỗi buồn của bà.
* Her heart belongs to Jame, but her body belongs to another man...

A Giant Mystery

http://www.articlearchives.com/362603-1.html

A Giant Mystery
By: Wrang, LauraPublication: Highlights for Children Date: Friday, September 1 2000

The sound of the clock made Bridget jump. It had been so quiet in the living room. Her eyes went to the carved black case on the desk. Inside it, the clock continued to chime. The notes sounded sad and empty.
Everything seemed empty in Rose Cottage since Grandpa had died. He'd lived here
for eighty-two years, and Bridget had visited him every summer of her life. Now the cottage would be sold.
"You can keep something to remember Grandpa by," Mom had said.
Bridget looked away from the clock. That wasn't what she needed to remind her of Grandpa's teasing eyes and his hugs. Would a book make her think of him? She went to the shelf, but most of the books looked boring. Then she saw a paper sticking out of a book. Gently she pulled it out.
A date was written on one side of the paper: February 1, 1927. On the other side was something exciting. Bridget gave a shout that brought her brother running.
"Look what I found," Bridget said.
Colin took the paper and glanced at the date, then gasped when he saw the other side. Above a drawing were the words My Treasure Map.
"Grandpa always said he'd buried a treasure on his land," Bridget said. "I thought he was teasing."
"So did I," Colin said. "This map proves that he wasn't."

It was a simple map: just a big circle that said The Giant and an arrow pointing from it with the words Twenty-Yard Walk. At the end of the arrow was a small circle marked Stone, and an X.
"The Giant is what Grandpa called that big boulder," Bridget said.
"And the treasure is buried under a stone twenty yards from it," Colin said. "Let's go!"
They ran outside and grabbed shovels from the shed. They raced across a field to The Giant. It was the only big boulder on the Iowa farm, and it stood beside a stream.
Colin started to walk away from The Giant. It wasn't easy to measure twenty yards with his short strides, but a glance around the field showed only two stones that could hide the treasure.
"This one first," Colin said, rolling aside the bigger stone.
Bridget thrust her shovel into the dirt. What could the treasure be? "Gold bars," she guessed. "Or jewels--a chest full of sapphires and diamonds."
Did the old treasure map make sense?
Colin laughed. "Be realistic, Bridget. I'll bet it's money."
"Enough to buy a new computer or a bike?"
"Maybe enough to save this place," Colin said. "If we find a lot of money, Mom won't have to sell the cottage. We can always spend our summers here."
Bridget knew it wouldn't be the same without Grandpa, but she loved the old cottage. The thought of saving it spurred her on. She tightened her grip on the shovel and dug harder. But half an hour later, all they'd uncovered was dirt.
"It must be under the other stone," Colin said.

They moved to the other spot and dug for an hour. Bridget's arms began to ache, and her face burned in the sunlight. "The treasure isn't here either," she said. She turned and walked back toward the cottage. Colin gritted his teeth and kept digging.
Bridget went into the cottage and stared at Grandpa's map. Was there something she had missed? Some clue she hadn't snapped up? She searched the drawing inch by inch, then turned over the paper. The only thing there was the date.
"I've got it!" Bridget cried. She raced outside and grabbed her shovel and headed for the stream near The Giant.
"Where are you going?" Colin called. "Wait for me."
Colin dashed to the stream, too. Bridget was already in the rowboat that was always tied near the bank, waiting for anyone who wanted to cross.
Bridget didn't say a word as they rowed across the stream. Then she led the way to a single stone near the opposite bank. She didn't need the shovel. She just rolled aside the stone and uncovered a metal box.
Colin gasped. "How did you know?"
Bridget smiled. "The map was made in the middle of winter. Grandpa crossed the stream. He walked across the ice!
"There's something else we forgot," she continued. "The year was 1927. Grandpa hid this box when he was a little boy!"
Colin groaned as he opened the box. There was no money inside, no jewels or gold bars either. Just small metal soldiers.
But Bridget smiled. For her, the toy soldiers really were a treasure. She'd wanted something special to remember Grandpa by. As she touched his boyhood toys, she felt his presence close and warm.

Một bí mật khổng lồ
Translated by DungLH, HCM – 04 Dec 2008

Âm thanh của cái đồng hồ khiến cho Bridge giật mình. Nó đã quá yên lặng trong cái phòng khách này. Đôi mắt nó dõi đến cái thùng màu đen được chạm khắc. Bên trong nó, cái đồng hồ tiếp tục kêu reng. Những âm thanh phát ra nghe buồn và vắng lặng.
Mọi thứ có vẻ như trống vắng trong căn nhà tranh màu hồng này kể từ khi ông ngoại qua đời. Ông đã sống ở đây suốt 82 năm, và Bridge đã viếng thăm ông cứ mỗi mùa hè trong đời của nó. Bây giờ căn nhà này sẽ bị bán.
“Con có thể giữ cái gì đó để nhớ đến ông,” mẹ nói.
Bridget rời mắt khỏi cái đồng hồ này. Cái đó không là thứ nó cần để nhắc nó về cặp mắt đùa cợt và những có ôm ghì của ông. Liệu một cuốn sách sẽ làm nó nhớ đến ông chăng? Nó đi đến cái kệ sách, nhưng hầu hết các cuốn sách trông chán ngắt. Sau đó nó thấy một miếng giấy dính bên ngoài của một cuốn sách. Nhẹ nhàng nó kéo miếng giấy ra. Ngày được viết trên một mặt của miếng giấy này là: ngày 1 tháng 2 năm 1927. Ở mặt bên kia của miếng giấy là cái gì đó thú vị. Bridget hô la lên khiến em trai của nó chạy tới.
“Nhìn xem chị đã tìm được gì nè,” Bridget nói.
Colin cầm lấy tờ giấy và liếc nhìn cái ngày ghi trên đó, thế rồi nó thở hổn hểnh khi thấy mặt bên kia tờ giấy. Trên một bản vẽ là dòng chữ Bản Đồ Kho Báo Của Tôi.
“Ông ngoại luôn luôn nói ông đã chôn một kho báo trên vùng đất của ông,” Bridget nói. “Chị nghĩ ông đang nói đùa.”
“Em cũng nghĩ thế,” Colin nói. “Bản đồ này chứng tỏ ông không nói đùa.”
Đó là một bản đồ đơn giản: chỉ một vòng tròn to nói rằng The Giant và một mũi tên đang chỉ từ nó với dòng chữ 20 thước Anh. Ở cuối của mũi tên là một vòng tròn nhỏ được đánh dấu Stone, và một chữ X.
“The Giant là cái ông ngoại đang nói đến hòn đá cuội to,” Bridget nói.
“Và kho báo được chôn dưới một hòn đá cách nó 20 thước,” Colin nói. “Chúng ta hãy đi!”
Họ chạy ra ngoài và chụp lấy những cái xẻng trong nhà kho. Họ chạy qua một cánh đồng để tới hòn đá The Giant. Nó là hòn đá cuội to duy nhất trên nông trại Iowa, và nó đứng bên cạnh một con suối.
Colin bắt đầu đếm bước từ hòn đá The Giant. Thật không dễ để đo 20 mét với những sải chân ngắn của nó, nhưng một cái liếc nhìn quanh cánh đồng này chỉ thấy duy nhất 2 hòn đá nơi có thể cất giấu kho báo này.
“Hòn đá này trước tiên,” Colin nói và lăn hòn đá to sang một bên.
Bridget sấn xẻng của nó xuống đất. Kho báo có thể là gì nhỉ? “Những thổi vàng,” nó đoán.”Hoặc đồ trang sức – một tủ đầy ngọc bích và kim cương.”
Bản đồ kho báo cũ này mang ý nghĩa đó đúng không?
Colin cười. “Hãy thực tế đi chị Bridget. Em cá nó là tiền.”
“Đủ tiền để mua một máy tính mới hay chiếc xe đạp?”
“Có thể đủ để cứu lấy nơi này,” Colin nói. “Nếu chúng ta tìm thấy nhiều tiền, mẹ sẽ không phải bán cái nhà này. Chúng ta luôn luôn trãi qua những mùa hè của mình ở đây.”
Bridget biết nó sẽ không giống như trước đây khi ông không còn, nhưng nó yêu cái nhà tranh cũ này. Suy nghĩ đến việc giữ lấy căn nhà đã thôi thúc nó. Nó cầm chật cái xẻng và đào tích cực hơn. Nhưng sau nữa giờ, tất cả những gì họ phát hiện chỉ toàn là đất.
“Nó phải ở dưới hòn đá khác,” Colin nói.
Họ đến một điểm khác và đào cả giờ đồng hồ. Hai cánh tay của Bridget bắt đầu đau, và khuôn mặt nó bị cháy nắng. “Kho báo cũng không có ở đây nữa,” cô bé nói. Nó quay lại và bước trở về cái nhà tranh này. Colin nghiến răng và tiếp tục đào.
Bridget đi vào trong nhà và nhìn chằm chằm vào bản đồ của ông ngoại. Liệu có gì đó nó bỏ sót không? Có manh mối nào đó mà nó đã không chụp lấy chăng? Nó dò tìm từng ly trên bản vẽ, sau đó lật qua mặt bên kia của tờ giấy. Điều duy nhất ở đó là ngày.
“Tôi hiểu ta rồi!” Bridget kêu lên. Nó chạy ra ngoài và chụp lấy xẻng và đi về phía con suối gần hòn đá to The Giant.
“Chị định đi đâu thế?” Colin gọi to. “Đợi em với.”
Colin cũng chạy theo đến con suối. Bridget lúc đó đã ở trên cái suồng, suồng này luôn luôn được buộc ở gần bờ, chờ xem có ai muốn băng qua suối hay không.
Bridget đã không nói lời nào khi họ chèo qua suối. Sau đó nó dẫn hướng đến một hòn đá nằm gần bờ bên kia suối. Nó không cần xẻng. Nó chỉ lăn hòn đá qua một bên và để lộ ra một hộp kim loại.
Colin thở hổn hển nói, “Làm sao chị biết vậy?”
Bridget mỉm cười. “Bản đồ này được vẽ vào giữa mùa đông”. Ông ngoại đã băng qua con suối này. Ông đã bước ngang qua băng tuyết.
“Có cái gì khác chúng ta đã quên,“ nó nói tiếp. “Cái năm này là năm 1927. Ông ngoại đã chôn cái hộp này khi ông còn là một đứa bé!”
Colin lầm bầm khi nó mở hộp ra. Không có tiền bên trong, không có đồ trang sức, cũng không có thỏi vàng, mà chỉ là những thằng lính đồ chơi bằng kim loại nhỏ.
Nhưng Bridget mỉm cười. Đối với nó, những thằng lính đồ chơi này thật sự là một kho báo. Nó cần cái gì đó đặc biệt để nhớ đến ông. Khi nó chạm tay vào những đồ chơi thời trẻ của ông, nó cảm thấy sự hiện diện của ông gần gũi và ấm áp.

Saturday, December 6, 2008

Lần đầu ra Hà Nội

Lần đầu ra Hà Nội
by DungLH, HCM, 06-Dec-2008


Cuối năm 2005, chưa đầy 1 tháng nữa là tới Tết ta 2006. Tôi được QNM yêu cầu ra Hà Nội học Turbo và support những new members của CC HN. Hồi đó core team CC HN đều chuyển sang dự án Epson của Nhật. Gần Tết mà bị bắt đi cũng hơi chán. Nhưng lần đầu được đi máy bay, được học máy pocket PC, cộng thêm cái tâm của leader nên tôi vui vẻ nhận lời.

Cùng đi với tui là TTV_CC HN leader lúc đó, TTV đang công tác tại SG nên sẳn dịp dắt tui ra HN luôn. Cảm giác thích thú khi lần đầu ngồi trên máy bay chưa được bao lâu thì cái chán nản ập đến, khi máy bay hạ cánh, tai tui như có kiến bò lích nhích, nhức không chịu nỗi. Thấy tui bịch tai, TTV cười bảo “lần đầu đi máy bay ai cũng có cảm giác đó” .

Tuần đầu tui ở KS PD chung với KTA, aDLQ, aNNT. Những người này đang học khóa dành cho các PM ở Hà Nội. Cũng tại đây nên tui mới phát hiện ra aDLQ có sở thích là xem phim hoạt hình! Còn nhớ ảnh đã trốn học ít nhất 1 ngày chỉ nằm ở nhà coi hoạt họa.

Sau 1 tuần, mọi người đều trở về SG. HTTT thuê cho tui phòng khác trong hẻm cũng đầy đủ tiện nghi. Và kể từ đấy là lúc tui onsite một mình, lâu ngày, trong cái lạnh của Hà Nội.

Ngày đầu đến CC HN, TTV tổ chức buổi họp giới thiệu tui với mọi người. VMC báo cáo “Từ ngày có Turbo các em Sip hầu như làm việc gấp đôi. Nguyên nhân tool chưa ổn định”. Bỏ mẹ, phen này về SG support Turbo chắc chết. Ngoài thời gian support new member, tui được VMC train Turbo rất nhiệt tình, nhưng vì lúc đó tool hay bị lỗi nên tui vẫn chưa nắm được quy trình chuẩn, vì hầu như lúc nào cũng thấy can thiệp vào DB, úi trời cái mà tui sợ nhất.

Mỗi tối tôi thường đi bộ về phòng trọ, len lỗi trong các con hẻm kiếm ăn, và tui phát hiện ra quán cơm sinh viên hơi lạ. Lạ ở chỗ, nếu ở SG chỉ cần kêu dĩa cơm cá hay thịt gì đấy là được, còn ở đây tui phải gọi món đại loại như 1 ngàn cơm- 2 ngàn thịt – 1 ngàn rau,….

Tôi cũng được may mắn đi ăn cưới 1 người ở HN và lại thấy chuyện lạ nữa so với SG. Đó là mỗi bàn ăn đều có budget, người ta dọn cho mỗi bàn bao nhiêu chai bia và nước ngọt đúng budget thôi. Nếu mà muốn uống lấy uống để như SG cũng không có mà uống.

Saturday, October 25, 2008

Tiếng Anh giang hồ

Tiếng Anh giang hồ
( collected by dunglh, Hà Nội – 25 Oct 2008 )


Thì có chữ perfect: liên quan đến thứ tự hành động trước sau. Hành động trước dùng past perfect ( had + v3 ), hành động xảy ra sau dùng simple past ( S + v2 )
Vd : I had been CC before I went to deploy.
Vd: After I had arrived hotel, I had a meeting with distributor.
Cách nhớ:
i. Thứ tự trước sau theo bảng chữ cái là ABC. A trước B sau. A = After, B = Before.
ii. After + hành động 1 ( had + v3 )
iii. Before + hành động 2 ( S + v2 )

Thứ tự của tính từ: học thuộc bài thơ sau:
Sở hữu tính từ: vd: our 2 good fiends
Số đào hoa : number đứng trước tiên , vd : 2 red hat
Đẹp trai : opinion ( nice , good, …)
Chân dài : size ( long, short)
Tuổi dê : age ( old, new )
Hình dáng ra sao : shape ( thin, round )
Màu sắc thế nào : color ( red, white )
Nước gì chất chi : country of origin , material ( French , Fe)
Mục đích làm quen : purpose ( walking )
Noun

Lượng từ every : everywhere, everybody, everything,…
Đi với every thì động từ ở số ít. Vì every là “mọi” à “người mọi” à nên ít người.
Vd : everything is ok, everybody works good

Thêm es cho danh từ (cũng tương tự động từ đi sau ngôi thứ 3 số ít) :
Danh từ tận cùng 9 chữ vàng O X S Z Ch Sh Y F Fe thì thêm es vào
i. Cách nhớ : Ông Xã Sửa Zùm Chiếc Sh Yếu F(ép) Fê
ii. 3 nguyên âm ko được phép đứng cạnh nhau.
iii. F và Fe đổi thành ves.

Giới từ thời gian: at , in , on
At : nói về giờ
i. Vd: At 4h
In: nói về buổi
i. Vd: in the morning
On: nói về ngày
i. Vd: on Sunday
Lưu ý:
i. Nếu > ngày thì dùng in (vd: in 2008,…)
ii. Nếu có nhiều mốc thời gian thì chỉ xét đơn vị nhỏ nhất( vd: on 24 Oct, at 5h tomorrow)
Cách nhớ: xếp theo abc thì "at nhỏ hơn in nhỏ hơn on ( xét chữ cái đầu a nhỏ hơn i nhỏ hơn o) tương đương giờ nhỏ hơn buổi nhỏ hơn ngày"
Ngoại lệ: at night, in the night, at X-mas , on X-mas day.

Tuesday, September 30, 2008

The Trouble Tree

The Trouble Tree

Submitted By Kim Holtzenberg
Source : http://think.fountaingateway.com/thinknponder2.htm

The carpenter I hired to help me restore an old farmhouse had just finished a rough first day on the job. A flat tire made him lose an hour of work, his electric saw quit, and now his ancient pickup truck refused to start.
While I drove him home, he sat in stony silence. On arriving, he invited me in to meet his family. As we walked toward the front door, he paused briefly at a small tree, touching tips of the branches with both hands. When opening the door, he underwent an amazing transformation. His tanned face was wreathed in smiles and he hugged his two small children and gave his wife a kiss.
Afterward he walked me to the car. We passed the tree and my curiosity got the better of me. I asked him about what I had seen him do earlier. “Oh, that's my trouble tree," he replied. "I know I can't help having troubles on the job, but one thing's for sure, troubles don't belong in the house with my wife and the children. So I just hang them up on the tree every night when I come home. Then in the morning I pick them up again."
"Funny thing is," he smiled, "when I come out in the morning to pick'em up, there ain't nearly as many as I remember hanging up the night before."


Cây rắc rối

Translated by dunglh, Hanoi , 30 Sep 2008

Ông thợ mộc tôi thuê để giúp tôi sửa lại căn nhà nông trại cũ vừa mới hoàn tất xong ngày đầu nhọc nhằn với công việc này. Một bánh xe xẹp làm ông mất một giờ công ( để sửa xe), cưa điện của ông bị tuột ra, và giờ xe chở hàng cũ của ông không chịu khởi động.

Trong lúc tôi chở ông về nhà, ông ngồi lặng thinh như như hòn đó. Lúc đến nhà, ông mời tôi vào gặp gia đình ông. Khi ông đi bộ tới cửa trước, ông dừng lại giây lát ở một cây nhỏ, chạm hai tay vào ngọn của các nhánh cây. Khi mở cửa, ông trãi qua một sự thay đổi kinh ngạc. Gương mặt rám nắng của ông cười tươi và ông ôm ghì hai con nhỏ và trao vợ ông một nụ hôn.

Sau đó ông cùng tôi đi đến ô tô. Chúng tôi đi qua cái cây này và tôi không kiềm nỗi sự tò mò. Tôi hỏi ông về những gì tôi thấy ông làm trước đây. “Ồ, đó là cây rắc rối của tôi,” ông đáp. “Tôi không thể ngăn được có những rắc rối ở công việc này, nhưng chắc chắn một điều là, những rắc rối không thuộc trong căn nhà này với vợ và con tôi. Vì thế tôi treo chúng lên cây mỗi đêm khi tôi về đến nhà. Sau đó tôi nhặt chúng lại vào buổi sáng.”


“Điều vui là,” ông mỉm cười, “khi tôi ra ngoài vào buổi sáng để nhặt chúng lên, tôi nhớ gần như nó không nhiều bằng cái tôi đã treo lên vào đêm hôm trước.”


CÂY PHIỀN MUỘN

Thầy Trần Duy Nhiên dịch
http://www.hungvuongdalat.info/forum/baiviet.asp?TID=2293&PID=12291


Tôi thuê một người thợ người thợ mộc đến giúp tôi sửa sang một nông trại cũ. Khi anh vừa xong ngày làm việc cực nhọc đầu tiên, thì vỏ xe anh bị xì khiến anh phải mất một giờ, đến lượt chiếc cưa điện anh hỏng, rồi cái xe một tấn cũ kỹ của anh lại không chịu khởi động. Suốt thời gian tôi lái xe đưa anh về nhà, anh ngồi trầm ngâm im lặng như một pho tượng.

Đến nơi, anh mời tôi ghé vào thăm gia đình anh. Trên đường bước đến cửa ra vào, anh dừng lại một thoáng trước một cây nhỏ, đưa hai tay lên chạm vào đầu cành. Khi anh mở cửa thì con người anh đã thay đổi một cách lạ lùng. Gương mặt sạm nắng sáng lên trong nụ cười; anh ôm hai đứa con nhỏ vào lòng và hôn vợ mình.

Sau đó anh tiễn tôi ra xe. Chúng tôi đi ngang qua cái cây nhỏ và lòng hiếu kỳ đã vượt thắng tôi. Tôi hỏi anh về điều tôi thấy anh làm nơi cái cây ấy.

Anh trả lời: "À, đấy là cái cây phiền muộn của tôi. Tôi biết rằng mình không thể nào tránh khỏi những phiền toái bực dọc trong công việc, nhưng có điều chắc chắn, ấy là những bực bội đó không đính dấp gì đến căn nhà này, đến vợ con tôi. Vì thế tôi treo chúng lên cây này mỗi tối khi đi làm việc về. Rồi sáng hôm sau tôi lại lấy xuống mà đem đi."

Anh ta mỉm cười nói tiếp: "Điều ngộ nghĩnh là sáng hôm sau khi tôi lấy xuống thì dường như các phiền toái không còn nhiều bằng lúc tôi treo chúng lên cành cây đêm hôm trước nữa!"

Friday, September 26, 2008

Big Feet - Bigger Heart

Big Feet - Bigger Heart
Collected by DungLH , from Sunflower No.101 – Feb 2002

When deeds speak, words are nothing. (African Proverb)

It was an unseasonably hot day. Everybody it seemed was looking for some kind of relief,so an ice cream store was a natural place to stop.
A little girl, clutching her money tightly entered the store.Before she could say a word, the store clerk sharply told her to get outside and read the sign on the door, and stay out until she put on some shoes.
She left slowly, and a big man followed her out of the store. He watched as she stood in front of the store and reads the sign: No bare Feet. Tears started rolling down her cheeks as she turned and walked away. Just then the big man called to her.Sitting down on the curb, he took off his size-12 shoes,and set them in front of girl saying, "Here, you won't be able to walk in these, but if you sort of slide along, you can get your ice cream cone."
Then he lifted the little girl up and set her feet into the shoes."Take your time," he said, "I get tired of moving them around, and it'll feel good to just sit here and eat my ice cream."
The shining eyes of the little girl could not be missed asshe shuffled up to the counter and ordered her ice cream cone.
He was a big man, all right. Big belly, big shoes, but most of all,he had a big heart.

Đôi bàn chân lớn – Tấm lòng còn lớn hơn
Translated by dunglh, Hanoi, Mùa thu – 26 Sep 2008

Khi hành động lên tiếng, những lời nói không còn ý nghĩa nữa ( tục ngữ Châu phi )

Hôm đó là ngày nóng trái mùa. Mọi người dường như đang tìm gì đó để khây khỏa, vì thế một cửa hàng bán kem là nơi tự nhiên để đến.

Cô gái bé nhỏ, nắm chặt tiền đi vào cửa hàng. Trước khi nó mở miệng nói một lời, người bán hàng gay gắt giọng bảo nó đi ra và đọc bảng hiệu ở ngoài cửa, và ở đó đến khi nào mang dép mới được vào.

Cô bé chầm chậm rời đi, và một người đàn ông cao to theo sau nó ra khỏi cửa hiệu. Ông quan sát khi cô bé đứng trước cửa hiệu và đọc bảng hiệu: Không được mang chân trần. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống đôi má cô bé khi nó quay người lại và bỏ đi. Ngay lúc đó người đàn ông gọi nó. Ngồi xuống lề đường, ông cởi đôi dài size 12 của ông ra, đặt nó ngay trước cô bé và nói, “Đây, cháu sẽ không thể bước đi bằng những thứ này, nhưng nếu cháu cứ kéo lê dép về phía trước, cháu có thể nhận bánh kem”

Rồi ông nhấc nó lên và đặt đôi chân nó vào đôi giày này, “Cháu cứ thong thả mà đi,” ông nói, “chú mệt khi mang chúng quanh đây, và chú cảm thấy khỏe khi ngồi đây và ăn bánh kem của chú.”

Cặp mắt sáng của cô bé không thể lẫn vào đâu khi nó lê bước tới quầy hàng và đặt mua bánh kem của nó.

Ông là người đàn ông to, điều đó hoàn toàn đúng. Bụng to, đôi giày lớn, nhưng trên hết ông có một tấm lòng lớn.

* Tôi thích đọc những chuyện thế này. Đọc đi dọc lại nhiều lần, tôi đã rơm rớm nước mắt đi đọc đến “Tears started rolling down her cheeks as she turned and walked away”.
* Hình ảnh cô bé nắm chật tiền.. làm tôi nhớ đến thằng em, khi nó còn nhỏ, nó dành dụm tiền lên ngã tư lộ đỏ mua chiếc xe đồ chơi, vì sợ bọn xấu giật nó phải bỏ chiếc xe vào trong áo ôm bụng chạy một mạch về nhà. Mong rằng tôi luôn giữ được hình ảnh này…

Tuesday, September 9, 2008

In another country

In another country
By Ernest Hemingway

In the fall the war was always there, but we did not go to it any more. It was cold in the fall in Milan and the dark came very early. Then the electric lights came on, and it was pleasant along the streets looking in the windows. There was much game hanging outside the shops, and the snow powdered in the fur of the foxes and the wind blew their tails. The deer hung stiff and heavy and empty, and small birds blew in the wind and the wind turned their feathers. It was a cold fall and the wind came down from the mountains.
We were all at the hospital every afternoon, and there were different ways of walking across the town through the dusk to the hospital. Two of the ways were alongside canals, but they were long. Always, though, you crossed a bridge across a canal to enter the hospital. There was a choice of three bridges. On one of them a woman sold roasted chestnuts. It was warm, standing in front of her charcoal fire, and the chestnuts were warm afterward in your pocket. The hospital was very old and very beautiful, and you entered a gate and walked across a courtyard and out a gate on the other side. There were usually funerals starting from the courtyard. Beyond the old hospital were the new brick pavilions, and there we met every afternoon and were all very polite and interested in what was the matter, and sat in the machines that were to make so much difference.
The doctor came up to the machine where I was sitting and said: "What did you like best to do before the war? Did you practice a sport?"
I said: "Yes, football."
"Good," he said. "You will be able to play football again better than ever."
My knee did not bend and the leg dropped straight from the knee to the ankle without a calf, and the machine was to bend the knee and make it move as riding a tricycle. But it did not bend yet, and instead the machine lurched when it came to the bending part. The doctor said:" That will all pass. You are a fortunate young man. You will play football again like a champion."
In the next machine was a major who had a little hand like a baby's. He winked at me when the doctor examined his hand, which was between two leather straps that bounced up and down and flapped the stiff fingers, and said: "And will I too play football, captain-doctor?" He had been a very great fencer, and before the war the greatest fencer in Italy.
The doctor went to his office in a back room and brought a photograph which showed a hand that had been withered almost as small as the major's, before it had taken a machine course, and after was a little larger. The major held the photograph with his good hand and looked at it very carefully. "A wound?" he asked.
"An industrial accident," the doctor said.
"Very interesting, very interesting," the major said, and handed it back to the doctor.
"You have confidence?"
"No," said the major.
There were three boys who came each day who were about the same age I was. They were all three from Milan, and one of them was to be a lawyer, and one was to be a painter, and one had intended to be a soldier, and after we were finished with the machines, sometimes we walked back together to the Café Cova, which was next door to the Scala. We walked the short way through the communist quarter because we were four together. The people hated us because we were officers, and from a wine-shop someone called out, "A basso gli ufficiali!"(Low officers) as we passed. Another boy who walked with us sometimes and made us five wore a black silk handkerchief across his face because he had no nose then and his face was to be rebuilt. He had gone out to the front from the military academy and been wounded within an hour after he had gone into the front line for the first time. They rebuilt his face, but he came from a very old family and they could never get the nose exactly right. He went to South America and worked in a bank. But this was a long time ago, and then we did not any of us know how it was going to be afterward. We only knew then that there was always the war, but that we were not going to it any more.
We all had the same medals, except the boy with the black silk bandage across his face, and he had not been at the front long enough to get any medals. The tall boy with a very pale face who was to be a lawyer had been lieutenant of Arditi and had three medals of the sort we each had only one of. He had lived a very long time with death and was a little detached. We were all a little detached, and there was nothing that held us together except that we met every afternoon at the hospital. Although, as we walked to the Cova through the tough part of town, walking in the dark, with light and singing coming out of the wine-shops, and sometimes having to walk into the street when the men and women would crowd together on the sidewalk so that we would have had to jostle them to get by, we felt held together by there being something that had happened that they, the people who disliked us, did not understand.
We ourselves all understood the Cova, where it was rich and warm and not too brightly lighted, and noisy and smoky at certain hours, and there were always girls at the tables and the illustrated papers on a rack on the wall. The girls at the Cova were very patriotic, and I found that the most patriotic people in Italy were the café girls - and I believe they are still patriotic.
The boys at first were very polite about my medals and asked me what I had done to get them. I showed them the papers, which were written in very beautiful language and full of fratellanza and abnegazione(brotherhood and selflessness), but which really said, with the adjectives removed, that I had been given the medals because I was an American. After that their manner changed a little toward me, although I was their friend against outsiders. I was a friend, but I was never really one of them after they had read the citations, because it had been different with them and they had done very different things to get their medals. I had been wounded, it was true; but we all knew that being wounded, after all, was really an accident. I was never ashamed of the ribbons, though, and sometimes, after the cocktail hour, I would imagine myself having done all the things they had done to get their medals; but walking home at night through the empty streets with the cold wind and all the shops closed, trying to keep near the street lights, I knew that Ì would never have done such things, and I was very much afraid to die, and often lay in bed at night by myself, afraid to die and wondering how I would be when back to the front again.
The three with the medals were like hunting-hawks; and I was not a hawk, although I might seem a hawk to those who had never hunted; they, the three, knew better and so we drifted apart. But I stayed good friends with the boy who had been wounded his first day at the front, because he would never know now how he would have turned out; so he could never be accepted either, and I liked him because I thought perhaps he would not have turned out to be a hawk either.
The major, who had been a great fencer, did not believe in bravery, and spent much time while we sat in the machines correcting my grammar. He had complimented me on how I spoke Italian, and we talked together very easily. One day I had said that Italian seemed such an easy language to me that I could not take a great interest in it; everything was so easy to say. "Ah, yes," the major said. "Why, then, do you not take up the use of grammar?" So we took up the use of grammar, and soon Italian was such a difficult language that I was afraid to talk to him until I had the grammar straight in my mind.
The major came very regularly to the hospital. I do not think he ever missed a day, although I am sure he did not believe in the machines. There was a time when none of us believed in the machines, and one day the major said it was all nonsense. The machines were new then and it was we who were to prove them. It was an idiotic idea, he said, "a theory like another". I had not learned my grammar, and he said I was a stupid impossible disgrace, and he was a fool to have bothered with me. He was a small man and he sat straight up in his chair with his right hand thrust into the machine and looked straight ahead at the wall while the straps thumbed up and down with his fingers in them.
"What will you do when the war is over if it is over?" he asked me. "Speak grammatically!"
"I will go to the States."
"Are you married?"
"No, but I hope to be."
"The more a fool you are," he said. He seemed very angry. "A man must not marry."
"Why, Signor Maggiore(Mr Major)?"
"Don't call me Signor Maggiore(Mr Major)."
"Why must not a man marry?"
"He cannot marry. He cannot marry," he said angrily. "If he is to lose everything, he should not place himself in a position to lose that. He should not place himself in a position to lose. He should find things he cannot lose."
He spoke very angrily and bitterly, and looked straight ahead while he talked.
"But why should he necessarily lose it?"
"He'll lose it," the major said. He was looking at the wall. Then he looked down at the machine and jerked his little hand out from between the straps and slapped it hard against his thigh. "He'll lose it," he almost shouted. "Don't argue with me!" Then he called to the attendant who ran the machines. "Come and turn this damned thing off."
He went back into the other room for the light treatment and the massage. Then I heard him ask the doctor if he might use his telephone and he shut the door. When he came back into the room, I was sitting in another machine. He was wearing his cape and had his cap on, and he came directly toward my machine and put his arm on my shoulder.
"I am sorry," he said, and patted me on the shoulder with his good hand. "I would not be rude. My wife has just died. You must forgive me."
"Oh-" I said, feeling sick for him. "I am so sorry."
He stood there biting his lower lip. "It is very difficult," he said. "I cannot resign myself."
He looked straight past me and out through the window. Then he began to cry. "I am utterly unable to resign myself," he said and choked. And then crying, his head up looking at nothing, carrying himself straight and soldierly, with tears on both cheeks and biting his lips, he walked past the machines and out the door.
The doctor told me that the major's wife, who was very young and whom he had not married until he was definitely invalided out of the war, had died of pneumonia. She had been sick only a few days. No one expected her to die. The major did not come to the hospital for three days. Then he came at the usual hour, wearing a black band on the sleeve of his uniform. When he came back, there were large framed photographs around the wall, of all sorts of wounds before and after they had been cured by the machines. In front of the machine the major used were three photographs of hands like his that were completely restored. I do not know where the doctor got them. I always understood we were the first to use the machines. The photographs did not make much difference to the major because he only looked out of the window.


Ở một nước khác
Translated by DungLH , HCM , 07 – Sep – 2008 , my birthday

Vào mùa thu chiến tranh luôn ở đó, nhưng chúng tôi không đến đó nữa. Trời lạnh vào mùa thu ở Milan và tối đến rất sớm. Lúc đó đèn điện bật lên, và thật thú vị đi dọc theo những con đường nhìn vào các quầy hàng. Có nhiều con thú treo ngoài các quầy, và bột tuyến rơi trên lông những con cáo và gió thổi vào đuôi của chúng. Con nai treo cứng đơ nặng nè và trống rỗng, và những con chim nhỏ bị thổi tung trong gió và gió thổi vào lông của chúng. Đó là một mùa thu lạnh và gió thổi từ trên núi xuống.
Tất cả chúng tôi ở bệnh viện mỗi buổi chiều, và có nhiều cách đi bộ khác nhau ngang qua thị trấn xuyên qua vùng đất mờ tối để tới bệnh viện. Hai trong số những cách là dọc theo những con kênh, nhưng chúng thì dài. Mặc dù vậy, bạn luôn luôn phải đi qua một cái cầu bắc qua con kênh để vào bệnh viện. Có một lựa chọn trong số ba cây cầu. Trên một trong số chúng, có một người phụ nữ bán những hạt dẽ rang. Thật ấm áp khi đứng trước bếp than của chị, và những hạt dẽ ấm sau đó cũng vào túi bạn. Bệnh viện rất xưa và đẹp, và bạn vào một cổng, đi qua cái sân và đi ra cổng ở phía bên kia. Thường có những đám tang bắt đầu từ cái sân này. Xa xa bệnh viện cũ này là các dãy nhà gạch mới, và ở đó chúng tôi gặp nhau mỗi buổi chiều và tất cả chúng tôi rất lịch sự và quan tâm đến bất cứ vấn đề gì, và ngồi trên những máy được tạo rất khác biệt nhau.
Bác sĩ đến tận máy nơi tôi đang ngồi và nói: “Anh thích làm gì nhất trước chiến tranh? Có tập môn thể thao nào không?”
Tôi nói: “vâng bóng đá.”
“Tốt, anh sẽ có thể chơi bóng tốt lại hơn bao giờ hết.” bác sĩ nói.
Đầu gối tôi không gập và chân tôi duỗi thẳng từ đầu gối đến mắt cá mà không có bắp chân, và máy này sẽ gập đầu gối và làm nó cử động như khi cưỡi xe đạp. Nhưng nó vẫn không gập, và thay vào đó máy cứ lắc lư khi đến bộ phận gập. Bác sĩ nói: “Mọi chuyện sẽ qua. Anh là người may mắn. Anh sẽ chơi bóng lại như nhà vô địch.”
Ở máy bên cạnh là ông thiếu tá người có bàn tay nhỏ như tay em bé. Ông nháy mắt tôi khi bác sĩ khám tay ông, nó nằm giữa hai dây đai da đập lên đập xuống và đập vào những ngón tay đứng đơ, và nói: “và tôi cũng sẽ chơi bóng nữa đúng không bác sĩ đại úy?” Ông từng là tay kiếm rất giỏi, và là tay kiếm vĩ đại nhất nước ý trước chiến tranh.
Bác sĩ này đi trở về phòng ông ở phía sau lưng và mang một tấm ảnh hình một bàn tay bị teo hầu như bằng tay ông thiếu tá, trước khi nó tập máy này, và sau đó lớn hơn một chút. Thiếu tá cần tấm ảnh với tay lành lặn và chăm chú nhìn nó. “Bị thương àh?” thiếu tá hỏi.
“Một tai nạn công nghiệp,” bác sĩ nói.
“Rất hấp dẫn, rất hấp dẫn,” thiếu tá nói và trao ảnh lại cho bác sĩ.
“Anh có tin không?”
“Không,” thiếu tá nói.
Có ba thằng bé đến đây mỗi ngày, chúng trạc tuổi tôi. Cả ba đều từ Milan đến, và một trong số họ định làm luật sư, một định làm họa sĩ, và một định làm quân nhân, và sau khi chúng tôi tập xong các máy này, thỉnh thoảng chúng tôi cùng đi về quán café Cova bên cạnh nhà hát kịch Scala. Chúng tôi bước gần bên nhau qua khu phố cộng sản vì chúng tôi là bốn người bên nhau. Người dân ở đây ghét chúng tôi vì chúng tôi là những sĩ quan, và từ một quán rượu ai đó gọi lên “sĩ quan quèn” khi chúng tôi đi ngang. Một thằng bé nữa thỉnh thoảng đi dạo với chúng tôi và làm chúng tôi trở thành nhóm năm người, mang một khăn tay lụa đen căng ngang qua mặt vì nó không có mũi lúc đó và khuôn mặt nó sẽ được tái dựng lại. Nó ra chiến trường từ học viện quân sự và bị thương trong vòng một giờ sau khi ra tiền tuyến lần đầu tiên. Họ đã dựng lại khuôn mặt nó, nhưng gốc gác nó rất xa và họ không bao giờ nhận diện chính xác mũi nó. Nó đi đến Nam Mỹ và làm cho một ngân hàng. Nhưng việc đó thì cách đây lâu rồi, và sau đó không ai trong chúng tôi biết chuyện gì xảy ra nữa. Chúng tôi chỉ biết rằng luôn luôn có chiến tranh, nhưng chúng tôi không đi đến đó nữa.
Tất cả chúng tôi có cùng các huy chương, ngoại trừ thằng bé có khăn lụa đen che ngang mặt, nó không ở tiền tuyến đủ lâu để nhận bất cứ huy chương nào. Thằng bé cao với gương mặt tái xanh người dự định trở thành luật sư là trung úy hải quân ý (Arditi) và có ba huy chương trong số các loại này còn mỗi chúng tôi chỉ có một trong số đó. Nó sống một thời gian rất dài với cái chết và có chút lạnh nhạt. Tất cả chúng tôi đều hơi lạnh nhạt, và không có gì giữ chúng tôi bên nhau ngoại trừ việc chúng tôi gặp nhau mỗi buổi chiều ở bệnh viện. Mặc dù vậy, khi chúng tôi đi bộ đến quán café Cova qua khu vực hung bạo của thành phố, đi dạo trong đêm tối, với ánh đèn và tiếng hát vọng ra từ các quán nhậu, và đôi khi phải đi vào con đường có đám đông nam nữ tụ tập với nhau trên lề đường khiến chúng tôi phải chen lấn họ để đi qua, chúng tôi cảm thấy bên nhau bởi có gì đó xảy đến rằng họ, những người không thích chúng tôi đã không hiểu.
Tất cả chúng tôi hiểu quán Cova này, nơi giàu có, ấm áp và không quá sáng, không ồn ào và không có khói thuốc ở những giờ nhất định, và luôn luôn có những cô gái ở bên các bàn và những bài báo minh họa để trên giá tường. Các cô gái ở quán Cova rất yêu nước, và tôi thấy những người yêu nước nhất ở ý là những cô gái ở quán café này – và tôi tin họ vẫn yêu nước.
Những cậu bé này lúc đầu rất lịch sự về những huy chương của tôi và hỏi tôi làm những gì để có được nó. Tôi cho họ xem những bài báo được viết bằng ngôn ngữ rất đẹp và đầy tình huynh đệ và đức hy sinh luôn nghĩ đến người khác, nhưng thật sự nói rằng với những tính từ bị lược bỏ, tôi nhận được những huy chương này là bởi vì tôi là người Mỹ. Sau đó thái độ họ có thay đổi chút ít đối với tôi, mặc dù tôi là bạn họ chống lại những người phía bên kia. Tôi là một người bạn, nhưng tôi thật sự không bao giờ là một trong số họ sau khi họ đọc những lời tuyên dương, vì nó rất khác với họ và họ làm những việc rất khác để nhận những huy chương đó. Tôi đã bị thương, điều đó đúng, nhưng tất cả chúng tôi biết rằng bị thương, sau hết thật sự chỉ là một tai nạn. Tôi chưa bao giờ xấu hổ về những dây huy chương này, dù vậy, đôi khi sau những giờ uống nước, tôi tự tưởng tượng làm tất cả mọi thứ để nhận những huy chương của họ; nhưng đi bộ về nhà lúc đêm qua những con đường vắng trong gió lạnh và tất cả của hàng đã đóng cửa, cố giữ gần ánh đèn đường, tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ làm những việc như thế, và rất sợ chết, và thường nằm ngủ một mình lúc đêm, sợ chết và tự hỏi sẽ như thế nào nếu tôi quay lại chiến trường.
Ba người với những huy chương này thì giống như những con quạ săn mồi; và tôi không là con quạ, mặc dù tôi có vẻ như là con quạ với những người chưa bao giờ đi săn; ba người họ biết rõ hơn ai hết và vì thế chúng tôi dần xa cách. Nhưng tôi vẫn là bạn tốt với thằng bị thương ngày đầu ra quân ở chiến trường, vì nó sẽ không bao giờ biết nó sẽ trở thành như thế nào; vì thế nó cũng không bao giờ chấp nhận nữa; và tôi thích nó bởi vì tôi nghĩ có lẽ nó sẽ không trở thành một con diều hâu nữa.
Ông thiếu tá, người từng là tay kiếm vĩ đại, không tin vào sự can đảm, và dành nhiều thời gian trong khi tôi ngồi ở máy tập để sửa lỗi văn phạm của tôi. Ông ta khen tôi ở cách tôi nói tiếng ý, và tôi đã nói với nhau một cách rất dễ. Một hôm tôi nói rằng tiếng ý có vẻ như là ngôn ngữ dễ với tôi và tôi không thể quan tâm nhiều về nó; mọi việc thì quá dễ để nói. “À thế àh,” thiếu tá nói. “Thế sao anh không áp dụng văn phạm đi?” Vì thế chúng tôi áp dụng văn phạm, ngay tức khắc tiếng ý là ngôn ngữ khó và tôi sợ nói với ông đến khi nào tôi có sẵn văn phạm trong đầu.
Ông thiếu tá đến bệnh viện rất đều đặn, tôi không nghĩ ông ta vắng một ngày, dù vậy tôi chắc ông ta không tin vào các máy này. Có một lần khi không ai trong số chúng tôi tin các máy này, và một hôm ông thiếu tá nói các thứ đó là vớ vẩn. Các máy này là mới lúc đó và chúng tôi là những người chúng minh chúng. Đó là một ý tưởng ngu ngốc, ông nói, “một lý thuyết giống như những lý thuyết khác”. Tôi đã không học văn phạm, và ông ấy nói tôi là một thằng ngu bị ghét bỏ không thể ngờ được, và ông ta là thằng ngu nếu bận tâm đến tôi. Ông ta nhỏ người và ngồi thẳng người trên ghế, bàn tay phải thọt vào máy và nhìn thẳng đầu vào bức tường trong khi các dây đai đập lên xuống vào các ngón tay ông.
“Giả sử chiến tranh đi qua thì anh làm gì lúc đó?” ông ta hỏi tôi. “Nói một cách có văn phạm đấy nhé!”
“Tôi sẽ đi Mỹ.”
“Anh có gia đình chưa?”
“Chưa, nhưng tôi hy vọng sẽ có.”
“Anh càng khùng hết biết,” ông nói. Ông ta có vẻ rất giận. “Đàn ông không được lập gia đình.”
“Vì sao, thưa ngài thiếu tá?”
“Đừng gọi tôi là ngài thiếu tá.”
“Thế tại sao đàn ông không được lập gia đình?”
“Nó không thể cưới vợ. Nó không thể cưới vợ,” ông nói một cách giận dữ. “Nếu nó sẽ mất mọi thứ, nó không nên đặt chính nó vào vị trí để mất đó. Nó không nên đặt chính nó vào vị trí để mất. Nó nên tìm những thứ nó không thể mất.”
Ông ta nói một cách rất giận dữ và cay đắng, nhìn thẳng đầu xa xa trong khi ông nói.
“Nhưng sao anh ấy cần thiết mất nó?”
“Anh ấy sẽ mất nó,” thiếu tá nói. Ông đang nhìn vào bức tường. Sau đó ông nhìn xuống cái máy và giựt bàn tay bé ra khỏi các dây đai và đập mạnh nó vào đùi ông. “Anh ta sẽ mất nó,” ông ta hầu như thét lên. “Đừng có cãi tôi!” Sau đó ông gọi người trông coi máy. “Đến và tắt cái máy chết tiệt này đi.”
Ông ta đi trở vào phòng khác để điều trị nhẹ và mát-xa. Sau đó tôi nghe ông hỏi bác sĩ liệu ông có thể dùng điện thoại không và đóng cửa phòng lại. Khi ông quay trở lại phòng tập, tôi đang ngồi ở máy khác. Ông đang mặc áo khoác không tay và đội nón lưỡi trai, và ông đi thẳng hướng đến máy tôi và đặt cánh tay ông lên vai tôi.
“Tôi xin lỗi, ” ông nói, và vỗ nhẹ vào vai tôi bằng bàn tay lành lặn. “Tôi sẽ không thô lỗ nữa. Vợ tôi vừa mới mất. Anh phải tha thứ cho tôi.”
“Ô, tôi thật xin lỗi.” tôi nói và cảm thấy thương nhớ ông.
Ông đứng bậm môi dưới lại. “Nó rất khó,” ông nói. “Tôi không thể chấp nhận chính tôi.”
Ông nhìn thẳng qua tôi và nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Rồi ông bắt đầu khóc. “Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận chính tôi,” ông nghẹn ngào nói. Và sau đó bật khóc, đầu ông ngữa thẳng lên nhìn không đâu, đứng thẳng như người lính, những giọt nước mắt rơi trên đôi má và bậm đôi môi lại, ông đi qua những máy này và ra ngoài cửa.
Bác sĩ bảo tôi rằng vợ thiếu tá, người rất trẻ và ông ấy không cưới đến khi ông bị thương tật hoàn toàn ngoài chiến trường, đã mất vì lao phổi. Cô ấy bệnh chỉ vài ngày. Không ai nghĩ cô ấy mất. Thiếu tá không đến bệnh viện suốt ba ngày. Sau đó ông đến vào những giờ như thường lệ, đeo khăn đen trên cánh tay áo đồng phục. Khi ông trở lại, có những bức ảnh lồng khung lớn quanh tường, về mọi lại chấn thương trước và sau khi chúng được điều trị bằng các máy này. Trước máy ông thiếu tá từng dùng là ba tấm ảnh về những bàn tay giống tay ông và chúng hoàn toàn được phục hồi. Tôi không biết bác sĩ lấy chúng ở đâu. Tôi luôn luôn hiểu chúng tôi là những người đầu tiên dùng các máy này. Các bước ảnh không tạo khác biệt nhiều đối với thiếu tá vì ông chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Saturday, August 23, 2008

If Tomorrow Never Comes

If Tomorrow Never Comes
Nếu ngày mai không bao giờ đến

Source : englishclub.us , Sunflower No.175

We live in a time when our life can change suddenly and without warning. This is the lottery generation when a simple piece of paper can make you rich and launch you into a completely different social status. This is the stock market generation when a jump in stock value followed by quick sale can make you a millionaire or put you in the poor house overnight.
This is also generation where people live in fear of catastrophe1 every time they drive a car, walk down a street at night, go to work or merely go to sleep at night in the privacy of their own home. Change often comes suddenly and without warning. Too often I have spoken to people who were distraught2 at the loss of a loved one and who were beating themselves up for not spending more time with them in the final days before their death.

They spend agonizing3 days, weeks and sometimes years in what I call the "If I knew it would be the last time.." depression.
Many years ago I decided that I would adopt the "What if this is the last time..." philosophy of life. I have discovered that it leaves me at peace with the world more often and provides me with a healthy perspective on life.
It is difficult at times to maintain this philosophy, and every so often I find myself regretting some action or comment that I have made. At those times I say to myself, "What if this is the last time I ever see that person? Is that how I want to be remembered, or how I want to remember him/her?"
I invite my readers to consider adopting this philosophy, even for a short trial period. See if it changes the way you look at life.
When you tuck4 your child in tonight, ask yourself what you would do if you knew this might be the last time you ever saw your child fall asleep. Would you give him/her an extra hug? Would you take a few minutes to lie beside your child? Would you be in such a hurry to get back to the television set?
When you leave for work in the morning, if you knew this might be the last time you ever said good-bye, would you get up a few minutes earlier so that you would have time to say good-bye to everyone and wish them all the best for the day? Would you say, "I love you" one extra time to your spouse? Would you get upset5 because your favourite shirt wasn't ironed? Would you smile and wave as you were pulling out of the driveway?
When you have an argument or disagreement with a friend, a co-worker, or a loved one, if you knew this might be the last time you would see that person, would you make an extra effort to solve the problem before you left? Would you apologize for your actions or comments before you left? Would you roll over and go to sleep knowing that you have upset your spouse?
You must always remember that tomorrow is not promised to anyone. Today may be the last day of your life or the last day in the life of a loved one. You may never get a second chance to say "I love you"; to spend time with your children; to spend time with your spouse; or to spend time with your parents.
So if you are waiting until tomorrow to do something special for a loved one, why not do it today? If you want to say you are sorry for something you did, why not do it today? If you have been trying to find time to make that phone call or write that letter, why not do it today? For if tomorrow never comes, you will surely regret that you didn't take the extra time to grant to someone, what may have turned out to be their last wish

Nếu ngày mai không bao giờ đến
Translated by DungLH , HCM – 16 Aug 2008 ( 16 July 2008 lunar calendar, anniversary of my birth )
Chúng ta sống trong một thời đại mà cuộc sống của chúng ta có thể thay đổi thình lình không có cảnh báo trước. Đây là thời đại mai rủi khi mà một miếng giấy đơn giản có thể làm bạn giàu và đưa bạn vào trạng thái xã hội hoàn toàn khác. Đây là thời đại thị trường chứng khoán khi một sự nhảy vọt trong giá trị chứng khoán sau đó là việc bán nhanh có thể biến bạn thành triệu phú hay để bạn qua đêm trong căn nhà nghèo khổ.
Đây là thời đại người ta sống trong sợ hãi của tai ương mỗi khi họ lái xe, dạo phố buổi tối, đi làm hay chỉ ngủ trong căn nhà riêng cách ly với bên ngoài của họ. Thay đổi đến bất ngờ và không cảnh báo. Tôi thường nói với những người bị điên cuồng vì sự mất mát người thân và những người tự đánh đập chính bản thân họ vì không dành nhiều thời gian với người thân trong những ngày cuối cùng trước khi thân nhân họ qua đời.
Họ trãi qua những ngày, những tuần hoặc đôi khi những năm tháng đau khổ trong cái gọi sự suy sụp “Giá mà tui biết đó là lần cuối cùng..”.
Cách đây nhiều năm tôi quyết định nuôi triết lý sống “Sẽ là gì nếu đây là lần cuối cùng…”. Tôi phát hiện rằng nó để tôi bình yên với thế giới này hơn và đưa tôi viễn cảnh khỏe mạnh về cuộc sống.
Nhiều khi khó để duy trì triết lý này, thỉnh thoảng chính tôi cảm thấy hối tiếc vài hành động hay lời nói tôi đã làm. Ở những lúc như thế tôi nói với chính tôi, “chuyện gì nếu đây là lần cuối cùng tôi thấy người đó? Đó có phải là cách tôi muốn được nhớ, hay là cách tôi muốn nhớ anh ấy/cô ấy?”
Tôi mời độc giả của tôi cân nhắc việc nuôi triết lý này, thậm chí thử một thời gian ngắn. Xem liệu nó thay đổi cách bạn nhìn cuộc đời.
Khi bạn đắp chăn con bạn buổi tối, hãy hỏi chính bạn những gì sẽ làm nếu bạn biết đây là lần cuối cùng bạn thấy con bạn ngủ say. Bạn sẽ ôm con bạn thêm nữa? Bạn sẽ dành vài phút nằm bên cạnh con bạn? Hay bạn sẽ vội vã quay trở lại cái tivi?
Khi bạn đi làm buổi sáng, nếu bạn biết đây có thể là lần cuối cùng bạn nói tạm biệt, bạn sẽ thức dậy sớm vài phút để bạn có thời gian nói tạm biệt mọi người và chúc tất cả họ điều tốt nhất cho ngày này? Bạn sẽ nói “anh yêu em” thêm lần nữa tới bạn đời của mình? Bạn sẽ bực bội vì áo sơ mi yêu thích của bạn không được ủi? Bạn sẽ mỉm cười và vẫy chào khi lái xe ra khỏi nhà?
Khi bạn tranh cãi hay bất đồng với một người bạn, đồng nghiệp, hay người thân, nếu bạn biết đây có thể là lần cuối cùng bạn thấy người đó, bạn sẽ nổ lực thêm để giải quyết vấn đề trước khi bạn rời? Bạn sẽ lăn người qua và ngủ dù biết rằng bạn bực tức người ấy của mình?
Bạn phải luôn luôn nhớ rằng ngày mai không hứa với ai. Hôm nay có thể là ngày cuối của bạn hoặc của người thân của bạn. Bạn sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để nói “anh yêu em”; để dành thời gian với con bạn; với bạn đời; hay với cha mẹ của bạn?
Nếu bạn đang đợi đến ngày mai mới làm gì đó đặc biệt cho người thân, tại sao không làm nó hôm nay? Nếu bạn muốn nói bạn hối tiếc về cái gì đó bạn đã làm, tại sao không làm nó hôm nay? Nếu bạn đang có tìm thời gian để thực hiện cuộc điện thoại hay viết thư đó, sao không làm nó hôm nay? Vì nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ chắc chắn hối tiếc rằng bạn không bạn đã không dành thêm thời gian cho ai đó, những gì có thể trở thành ước muốn cuối của họ.
· Cầu chúc mọi người thực hiện được điều ước cuối cùng của bản thân và người thân của họ.
· Nhận xét bản dịch : Lời dịch của tác giả Thu Thủy bên dưới rất hay..
o This is the stock market generation when a jump in stock value followed by quick sale can make you a millionaire or put you in the poor house overnight.
§ [DungLH] Đây là thời đại thị trường chứng khoán khi một sự nhảy vọt trong giá trị chứng khoán sau đó là việc bán nhanh có thể biến bạn thành triệu phú hay để bạn qua đêm trong căn nhà nghèo khổ.
§ [ThuThuy] Đây là thời đại của thị trường chứng khoán khi một cú tăng vọt giá trị chứngkhoán được tiếp nối bằng một thương vụ nhanh chóng có thể biến bạn thành một triệu phú hay đặt bạn vào một căn nhà tồi tàn chỉ qua một đêm.
o Too often I have spoken to people who were distraught2 at the loss of a loved one and who were beating themselves up for not spending more time with them in the final days before their death.
§ [DungLH] Tôi thường nói với những người bị điên cuồng vì sự mất mát người thân và những người tự đánh đập chính bản thân họ vì không dành nhiều thời gian với người thân trong những ngày cuối cùng trước khi thân nhân họ qua đời.
§ [ThuThuy] Rất nhiều lần tôi đã nói với những người bị quẫn trí vì họ bị mất một người thân yêu và những người tự nguyền rủa họ vì họ đã không dành nhiều thì giờ hơn cho họ trong những ngày cuối cùng trước khi họ từ biệt cõi đời.
o They spend agonizing3 days, weeks and sometimes years in what I call the "If I knew it would be the last time.." depression.
§ [DungLH] Họ trãi qua những ngày, những tuần hoặc đôi khi những năm tháng đau khổ trong cái gọi sự suy sụp “Giá mà tui biết đó là lần cuối cùng..”.
§ [ThuThuy] Họ đã mất nhiều ngày, nhiều tuần lễ và đôi khi nhiều năm khổ sở cho cái mà tôi gọi là sự phiền muộn "Nếu tôi biết đó là lần sau cùng …"
o What if this is the last time...
§ [DungLH] Sẽ là gì nếu đây là lần cuối cùng…
§ [ThuThuy] Nếu như đây là lần cuối cùng… thì sao?
o I have discovered that it leaves me at peace with the world more often and provides me with a healthy perspective on life.
§ [DungLH] I have discovered that it leaves me at peace with the world more often and provides me with a healthy perspective on life.
§ [ThuThuy] Tôi đã khám phá ra rằng triết lý đó đã làm cho tôi sống hòa thuận với thế giới hơn và cho tôi một viễn cảnh lạc quan về cuộc sống.
o It is difficult at times to maintain this philosophy, and every so often I find myself regretting some action or comment that I have made.
§ [DungLH] Nhiều khi khó để duy trì triết lý này, thỉnh thoảng chính tôi cảm thấy hối tiếc vài hành động hay lời nói tôi đã làm.
§ [ThuThuy] Đôi khi cũng khó giữ vững triết lý này, và mỗi lần không giữ được triết lý ấy thì tôi lại thấy mình hối tiếc vì một hành động hay lời chỉ trích nào đó mà tôi đã làm.
o When you tuck4 your child in tonight
§ [DungLH] Khi bạn đắp chăn con bạn buổi tối
§ [ThuThuy] Khi bạn đặt con bạn vào giường ngủ đêm nay
o Would you give him/her an extra hug
§ [DungLH] Bạn sẽ ôm con bạn thêm nữa
§ [ThuThuy] Bạn có ôm chặt bé thêm một lần nữa không
o Would you roll over and go to sleep knowing that you have upset your spouse?
§ [DungLH] Bạn sẽ lăn người qua và ngủ dù biết rằng bạn bực tức người ấy của mình?
§ [ThuThuy] Bạn có lăn ra ngủ khi biết rằng bạn đã làm cho vợ/chồng bạn buồn lòng không?

Translated and annotated by TRẦN THỊ THU THỦY, b.a.
Chúng ta hiện sống trong một thời đại khi cuộc sống của chúng ta có thể thay đổi đột ngột không có dấu hiệu gì báo trước. Đây là thời đại xổ số khi mà chỉ một mẩu giấy đơn sơ có thể làm cho bạn giàu lên và nâng bạn lên một địa vị xã hội hoàn toàn khác. Đây là thời đại của thị trường chứng khoán khi một cú tăng vọt giá trị chứngkhoán được tiếp nối bằng một thương vụ nhanh chóng có thể biến bạn thành một triệu phú hay đặt bạn vào một căn nhà tồi tàn chỉ qua một đêm.
Đây cũng là thời đại mà con người sống trong lo sợ bị tai họa mỗi lần họ lái xe, đi bộ trên một con đường vào ban đêm, đi làm hay chỉ là đi ngủ vào ban đêm ở trong ngôi nhà riêng của họ. Sự thay đổi thường đến đột ngột và không được báo trước. Rất nhiều lần tôi đã nói với những người bị quẫn trí vì họ bị mất một người thân yêu và những người tự nguyền rủa họ vì họ đã không dành nhiều thì giờ hơn cho họ trong những ngày cuối cùng trước khi họ từ biệt cõi đời.
Họ đã mất nhiều ngày, nhiều tuần lễ và đôi khi nhiều năm khổ sở cho cái mà tôi gọi là sự phiền muộn "Nếu tôi biết đó là lần sau cùng …"
Nhiều năm trước đây tôi đã quyết định rằng tôi sẽ chọn triết lý sống "Nếu như đây là lần cuối cùng… thì sao?". Tôi đã khám phá ra rằng triết lý đó đã làm cho tôi sống hòa thuận với thế giới hơn và cho tôi một viễn cảnh lạc quan về cuộc sống.
Đôi khi cũng khó giữ vững triết lý này, và mỗi lần không giữ được triết lý ấy thì tôi lại thấy mình hối tiếc vì một hành động hay lời chỉ trích nào đó mà tôi đã làm. Những lúc đó tôi tự nhủ: "Nếu như đây là lần cuối cùng tôi gặp người đó thì sao? Có phải đó là cách tôi muốn được nhớ tới, hay cách tôi muốn nhớ tới anh ấy hay cô ấy?"
Tôi mời các độc giả của tôi xem xét việc chọn triết lý sống này, thậm chí chỉ thử trong một thời gian ngắn. Hãy xem liệu triết lý đó có thay đổi cách bạn nhìn cuộc sống hay không.
Khi bạn đặt con bạn vào giường ngủ đêm nay, hãy tự hỏi bạn sẽ làm gì nếu bạn biết đây có thể là lần cuối cùng bạn thấy con bạn ngủ. Bạn có ôm chặt bé thêm một lần nữa không? Bạn có dành vài phút để nằm bên cạnh con bạn không? Bạn có vội vã quay về với cái máy truyền hình không?
Vào buổi sáng khi bạn rời nhà để đi làm, nếu bạn biết đây có thể là lần cuối cùng bạn nói lời tạm biệt, bạn có thức dậy sớm hơn mọi ngày vài phút để bạn có thời giờ nói lời tạm biệt đến mọi người và chúc mọi người vạn sự tốt lành trong ngày không? Bạn có nói với vợ/chồng bạn "Anh/Em yêu em/anh" thêm một lần nữa không? Bạn có bực mình vì chiếc áo sơ-mi mà bạn rất thích vẫn chưa được ủi hay không? Bạn có mỉm cười và vẫy tay khi bạn lái xe ra khỏi nhà bạn hay không?
Khi bạn cãi nhau hay bất đồng ý kiến với một người bạn, một đồng nghiệp, hay một người thân yêu, nếu bạn biết đây có thể là lần cuối cùng bạn thấy người đó, bạn có cố gắng hơn nữa để giải quyết vấn đề trước khi bạn bỏ đi không? Bạn có xin lỗi vì những hành động hay những lời chỉ trích của bạn trước khi bạn đi không? Bạn có lăn ra ngủ khi biết rằng bạn đã làm cho vợ/chồng bạn buồn lòng không?
Bạn phải luôn luôn nhớ rằng không ai biết được ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm nay có thể là ngày cuối cùng trong cuộc đời của bạn hay là ngày cuối cùng trong cuộc đời của một người thân yêu. Bạn có thể không bao giờ có được cơ hội thứ hai để nói "Anh/Em yêu em/anh"; để dành thì giờ chơi với con bạn; để dành thì giờ cho vợ/chồng của bạn; hay để dành thì giờ trò chuyện với cha mẹ của bạn.
Vì vậy, nếu bạn đang chờ cho đến ngày mai để làm điều gì đó đặc biệt cho người bạn yêu quý thì tại sao bạn không làm điều đó hôm nay? Nếu bạn muốn nói là bạn xin lỗi vì một việc gì đó bạn đã làm thì tại sao bạn không làm điều đó hôm nay? Nếu bạn vẫn còn đang cố gắng dành thời giờ để gọi điện thoại hay để viết lá thư đó thì tại sao bạn không làm điều đó hôm nay? Vì nếu ngày mai không bao giờ đến, chắc chắn là bạn sẽ hối tiếc rằng bạn đã không dành thêm thì giờ cho ai đó, những gì có thể hóa ra là ước nguyện cuối cùng của họ.



NOTES: 1. catastrophe [ kO'tXstrOfi ] (n) = disaster = a sudden event that causes many people to suffer: tai họa.
2. distraught [ dI'strC:t ] (adj) = extremely upset and anxious so that you cannot think clearly: quẫn trí.
3. agonizing [ `XgOnaIzIN ] (adj) = causing great pain, anxiety or difficulty: khổ sở.
4. tuck [ tVk ] (v. t.) = to cover sb with sth so that they are warm and comfortable: đặt (con) vào trong chăn êm ấm.
5. upset [ ,Vp'set ] (adj) = unhappy or disappointed because of sth unpleasant that has happened: bực mình, bực bội.

Saturday, July 19, 2008

A man and his dog

A man and his dog

Source : englishclub.us


A man and his dog were walking along a road. The man was enjoying the scenery, when it suddenly occurred to him that he was dead. He remembered dying, and that his faithful dog had been dead for many years. He wondered where the road was leading them.
After a while, they came to a high, white stone wall along one side of the road. It looked like fine marble. As he reached the wall, he saw a magnificent gate in the arch,and the street that led to the gate made from pure gold. He and the dog walked toward the gate, and as he got closer, he saw a man at a desk to one side.
When he was close enough, he called out, "Excuse me, where are we?" This is heaven, sir," the man answered. "Wow! Would you happen to have some water? We have traveled far," the man said. "Of course, sir. Come right in, and I'll have some ice water brought right up." The man gestured1, and the gate began to open. "Can my friend," gesturing toward his dog, "come in, too?" the traveler asked.
"I'm sorry, sir, but we don't accept pets." The man thought a moment, remembering all the years this dog remained loyal to him and then turned back toward the road and continued the way he had been going. After another long walk he came to a plain dirt2 road, which led through a farm gate that looked as if it had never been closed. There was no fence. As he approached the gate, he saw a man inside, leaning against a tree and reading a book.
"Excuse me!" he called to the reader. "Do you have any water? We have traveled far." "Yes, sure, there's a faucet over there." The man pointed to a place that couldn't be seen from outside the gate. "Come on in and help yourself." "How about my friend here?" the traveler gestured to his dog. "There should be a bowl by the faucet; he is welcome to share."
They went through the gate, and sure enough, there was an old-fashioned faucet with a bowl beside it. The traveler filled the bowl and took a long drink himself, then he gave some to the dog. When they were full, he and the dog walked back toward the man who was standing by the tree waiting for them. "What do you call this place?" the traveler asked. "This is heaven," was the answer. "Well, that's confusing," the traveler said. "The man down the road said that was heaven, too." "Oh, you mean the place with the gold street and pearly gates? Nope. That's hell." "Doesn't it make you mad for them to use your name like that?" "No. We're just happy that they screen out3 the folks who'd leave their best friends behind in exchange for material things."


Người đàn ông và con chó
Translated by DungLH , HCM – 19 July 2008 – Ngoại bệnh
Một người đàn ông và con chó đang đi dọc trên một con đường. Người đàn ông đang thưởng ngoạn, khi đó thình lình xảy đến với ông rằng ông biết mình đã chết. Ông nhớ đến cái chết này, và con chó trung thành của ông cũng đã chết nhiều năm rồi. Ông tự hỏi con đường này đang dẫn họ tới đâu?

Sau một hồi ông tới bức tường đá cao trắng dọc theo một bên đường. Nó giống như những viên cẩm thạch đẹp. Khi ông đến bức tường này, ông thấy một cổng đẹp hình vòm cung, và con đường dẫn họ đến cổng được làm bằng vàng ròng. Ông và con chó đi về phía cổng, và khi ông đến gần hơn, ông thấy một người đàn ông ở cái bàn phía bên kia cổng.

Khi ông đến gần, ông gọi , “xin lỗi chúng tôi đang ở đâu vậy?”, Người đàn ông trả lời “Đây là thiên đường thưa ngài”. “Ồ! Ông có nước không cho chúng tôi xin một ít? Chúng tôi đã đi xa rồi”. “Ồ có, thưa ngài. Mời vào, và tôi sẽ có chút nước đá mang ngay lên đây.” Người đàn ông làm động tác ra hiệu và cái cổng bắt đầu mở. “Bạn tôi cũng được vào nữa đúng không?” khách bộ hành chỉ về phía con chó.

“Xin lỗi ngài chúng tôi không chấp nhận thú nuôi.” Người đàn ông này nghĩ một hồi, nhớ lại những năm tháng con chó này hết mực trung thành với ông và rồi quay lại con đường tiếp tục đi. Sau khi đi bộ một hồi lâu nữa ông đến một con đường đất dơ, nó dẫn tới cổng trang trại trông như thể nó chưa bao giờ được đóng. Không có hàng rào. Khi ông đến gần cổng, ông thấy một người đàn ông bên trong, tựa người vào cây và đọc sách.

Ông gọi người đọc này ““Xin lỗi! Anh có chút nước nào không? Chúng tôi đã đi xa.” “Vâng có cái vòi nước ở đằng kia.” Người đàn ông chỉ về nơi mà không thể thấy từ ngoài cổng. “Hãy vào và uống đi.” “Thế còn bạn tôi đây thì sao?” khách bộ hành chỉ về phía con chó. “Có cái chén cạnh vòi nước; nó cũng đáng được uống chứ.”

Họ đi vào cổng, và chắc thấy có vòi nước cũ và cái chén bên cạnh. Ông khách rót nước vào chén và ngụm một hơi dài, sau đó đưa một ít cho con chó. Khi đã uống no, ông và con chó trở lại phía người đàn ông đang đứng cạnh cây đợi họ. Ông khách hỏi “Đây là nơi nào thế?”. Ông kia đáp “Đây là thiên đường”. “Ồ sao khó hiểu,” ông khách nói. ”Người đàn ông dưới con đường này cũng nói dưới đó là thiên đường. ” “Ồ anh muốn nói đến nơi có đường vàng cổng ngọc đó hả? Không đâu. Địa ngục đấy.” ”Ông có buồn khi họ dùng tên của ông cho một nơi như thế?” “Không. Chúng tôi hạnh phúc vì họ đã lọc bỏ những người để bạn tốt nhất của họ lại để trao đổi vật chất gì đấy.”

Comment : Đừng tham vật chất, cũng như nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá. Bạn quanh ta là những người đáng để trân trọng và nuôi dưỡng.

Monday, June 23, 2008

Cậu Bé Và Cây Táo

BOY AND THE APPLE TREE

Source: 100 Moral Stories , Englishclub.us

A long time ago, there was a huge apple tree. A little boy loved to come and play around it everyday. He climbed to the treetop, ate the apples, and took a nap under the shadow. He loved the tree and the tree loved to play with him. Time went by, the little boy had grown up and he no longer played around the tree every day.
One day, the boy came back to the tree and he looked sad.
"Come and play with me", the tree asked the boy.
"I am no longer a kid, I do not play around trees any more" the boy replied.
"I want toys. I need money to buy them."
"Sorry, but I do not have money, but you can pick all my apples and sell them. So, you will have money."
The boy was so excited. He grabbed all the apples on the tree and left happily. The boy never came back after he picked the apples. The tree was sad. One day, the boy who now turned into a man returned and the tree was excited.
"Come and play with me" the tree said.
"I do not have time to play. I have to work for my family. We need a house for shelter. Can you help me?"
"Sorry, but I do not have any house. But you can chop off my branches to build your house."
So the man cut all the branches of the tree and left happily. The tree was glad to see him happy but the man never came back since then. The tree was again lonely and sad. One hot summer day, the man returned and the tree was delighted.
"Come and play with me!" the tree said.
"I am getting old. I want to go sailing to relax myself. Can you give me a boat?" said the man. "Use my trunk to build your boat. You can sail far away and be happy."
So the man cut the tree trunk to make a boat. He went sailing and never showed up for a long time. Finally, the man returned after many years.
"Sorry, my boy. But I do not have anything for you anymore. No more apples for you", the tree said.
"No problem, I do not have any teeth to bite" the man replied.
"No more trunk for you to climb on." "I am too old for that now" the man said.
"I really cannot give you anything, the only thing left is my dying roots," the tree said with tears. "I do not need much now, just a place to rest. I am tired after all these years," the man replied. "Good! Old tree roots are the best place to lean on and rest, come sit down with me and rest." The man sat down and the tree was glad and smiled with tears.

This is a story of everyone. The tree is like our parents. When we were young, we loved to play with our Mum and Dad. When we grow up, we leave them; only come to them when we need something or when we are in trouble. No matter what, parents will always be there and give everything they could just to make you happy. You may think the boy is cruel to the tree, but that is how all of us treat our parents. We take them for granted; we don't appreciate all they do for us, until it's too late.

The boy and the apple tree
Translated by dunglh – 20 June 2008 , Duyen Hai - Tra Vinh
Ngày xửa ngày xưa , có một cây táo to. Có một cậu bé thích đến và chơi quanh nó mỗi ngày. Nó leo lên đỉnh cây, ăn các trái táo, và chợp mắt nghỉ ngơi dưới bóng râm. Cậu yêu cây và cây cũng thích chơi với nó. Năm tháng trôi qua, cậu bé lớn lên và không còn chơi quanh cây mỗi ngày.
Một hôm, cậu bé về lại bên cây và nó trông buồn bã.
“Đến và chơi với tui đi”, cây hỏi cậu bé.
“Ta không còn nhỏ nữa, tôi không chơi quanh cây nữa đâu”, nó đáp.
“Tôi muốn đồ chơi. Tôi cần tiền để mua chúng”
“Rất tiếc, tôi không có tiền, nhưng bạn có thể hái trái của tôi và bán chúng. Thế là bạn sẽ có tiền.”
Thằng bé rất hào hứng. Nó hái hết táo trên cây và hạnh phúc bỏ đi.Cây thì buồn vì sau đó thằng bé chẳng bao giờ trở về .
Một hôm, thằng bé – người bây giờ trở thành người lớn trở về và cây rất vui.
“Đến và chơi với tớ đi”, cây nói.
“Tôi không có thời gian để chơi. Tôi phải làm việc để lo cho gia đình. Chúng tôi cần nhà để trú ẩn. Bạn có thể giúp tôi không?”
“Xin lỗi, tôi không có nhà. Nhưng bạn có thể chặt bỏ những nhánh cây của tôi để xây nhà.”
Thế là nó chặt hết cành cây và bỏ đi một cách hạnh phúc. Cây thì vui khi thấy nó hạnh phúc nhưng kể từ đó hắn không hề quay về. Cây lại cô đơn và buồn bã.
Vào một ngày hè nóng bức, cây vui mừng khi thấy anh ta trở về.
“Đến và chơi với tui đi” cây nói.
“Tôi già rồi và muốn đi thuyền để thư giản. Bạn có thể cho tui thuyền không?” hắn nói.
“Hãy dùng thân cây của tui mà làm thuyền. Bạn có thể đi xa và vui sướng.”
Thế là anh ta đốn thân cây để làm thuyền. Anh ta lái đi và không xuất hiện lại suốt một thời gian dài.
Cuối cùng, sau nhiều năm trời nó trở về.
“Xin lỗi bạn. Tôi không còn gì cho bạn nữa. Không còn táo cho bạn nữa”, cây nói.
“Không sao, tôi không còn răng để cắn nữa” nó trả lời.
“Không còn thân cây cho bạn trèo lên.” ”Giờ tôi đã già so với việc đó rồi” nó đáp.
“Tôi thật sự không thể đưa bạn thứ gì nữa, duy nhất chỉ còn lại các rể sắp chết của tôi,” cây khóc và nói.
“Tôi không cần nhiều, giờ chỉ cần nơi để yên nghỉ. Tôi mệt mỏi suốt những năm tháng qua,” nó trả lời.
“Tốt! Những gốc cây già là nơi tốt để ngã lưng và nghỉ ngơi, Ngồi xuống chỗ tôi mà nghỉ.”
Nó ngồi xuống và cây vui mừng trong nước mắt.
Câu chuyện này nói về mỗi chúng ta. Cây thì giống như cha mẹ mình. Khi ta còn trẻ , ta thích chơi với cha mẹ. Khi ta lớn lên, ta rời bỏ họ; ta chỉ đến với họ khi ta cần điều gì hoặc khi gặp rắc rối. Mặc dù vậy cha mẹ luôn ở đó và làm mọi điều họ có thể để cho ta vui.
Bạn có thể cho rằng thằng bé độc ác với cây, nhưng đó là cách mà tất cả chúng ta đối xử với cha mẹ mình. Và hiển nhiên là chúng ta không đánh giá đúng tất cả những gì cha mẹ làm cho ta đến khi quá trễ.

Comments : Đúng như Học giả Nguyễn Hiến Lê có viết “đáng buồn thay khi con cái biết thương cha mẹ thì cha mẹ đã không còn”

Translated and annotated by BẢO TRÚC, B.A.
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo khổng lồ. Hàng ngày có một cậu bé thích đến chơi quanh cây táo đó. Cậu bé trèo lên ngọn cây, ăn những trái táo, và ngủ một giấc dưới bóng mát của cây táo. Cậu bé yêu cây táo và cây táo cũng thích chơi với cậu. Thời gian dần trôi, cậu bé đã trưởng thành và cậu không còn chơi quanh cây táo mỗi ngày nữa. Một hôm nọ, cậu bé quay trở lại với cây táo, cậu có vẻ buồn.
Cây bảo cậu bé: " Lại đây chơi với ta đi nào."
Cậu bé trả lời: " Cháu không còn là một cậu bé nữa, và cháu cũng không chơi quanh những cái cây nữa."
"Cháu muốn có đồ chơi và cháu cần tiền để mua đồ chơi."
"Xin lỗi, ta không có tiền, nhưng cháu có thể hái tất cả các trái táo của ta và bán chúng. Như vậy, cháu sẽ có tiền."
Cậu bé quá sung sướng. Cậu đã vặt tất cả các trái táo trên cây và vui vẻ bỏ đi. Cậu bé không quay lại sau lần hái hết các trái táo đó. Cây táo rất buồn. Một hôm nọ, cậu bé, nay đã trở thành một người đàn ông, quay trở lại với cây táo và cây táo rất vui mừng.
Cây táo lại nói:" Lại đây chơi với ta đi nào."
"Tôi không có thời giờ để chơi đâu. Tôi phải làm việc để nuôi gia đình. Chúng tôi cần một ngôi nhà để ở. Ông có thể giúp tôi được không?"
"Xin lỗi, ta không có ngôi nhà nào hết. Nhưng cậu có thể chặt các cành của ta để làm ngôi nhà của cậu."
Thế là người đàn ông đó chặt tất cả các cành trên cây táo rồi vui vẻ bỏ đi. Cây táo vui mừng khi thấy người đàn ông đó hạnh phúc, nhưng từ đó trở đi anh ta không quay trở lại. Cây táo lại cảm thấy rất buồn và cô đơn. Vào một ngày hè nóng nực, người đàn ông quay lại với cây táo và cây táo rất sung sướng.
Cây táo nói: "Lại đây và chơi với ta đi nào!"
Người đàn ông nói: "Tôi cũng già rồi. Tôi muốn đi bơi thuyền để nghỉ ngơi. Ông có thể cho tôi một chiếc thuyền được không?"
"Hãy dùng thân cây của tôi để làm chiếc thuyền của cậu, cậu có thể bơi xa và hưởng hạnh phúc." Thế là người đàn ông chặt thân cây táo để làm cho mình một con thuyền. Ông ta đã bơi thuyền đi và không quay lại trong một thời gian dài. Cuối cùng, sau nhiều năm, người đàn ông cũng đã trở lại.
Cây táo nói: " Xin lỗi cậu bé của ta. Nhưng giờ thì ta không còn gì để cho cậu nữa. Không còn những quả táo cho cậu."
Người đàn ông trả lời:"Không sao, tôi cũng không còn chiếc răng nào để ăn." "Tôi cũng không còn thân cây cho cậu trèo lên."
Người đàn ông trả lời: "Giờ tôi quá già không trèo lên cây được."
Cây táo nói trong nước mắt: " Tôi không thể cho cậu bất cứ cái gì, thứ duy nhất tôi còn lại là bộ rễ đang chết dần chết mòn của tôi thôi."
Người đàn ông trả lời: "Bây giờ tôi không cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi thôi. Sau nhiều năm, tôi thấy mệt mỏi lắm rồi."
"Tốt rồi! Bộ rễ của cây táo già là nơi tốt nhất để tựa vào, hãy đến ngồi cùng tôi và nghỉ ngơi nào." Người đàn ông ngồi xuống và cây táo vui mừng và mỉm cười trong nước mắt.

Đây là câu chuyện của mỗi người. Cây táo giống như cha mẹ của chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ chúng ta rất thích chơi với cha mẹ của mình. Nhưng khi chúng ta trưởng thành, chúng ta lại rời xa họ; chỉ quay lại bên họ khi chúng ra cần thứ gì đó hoặc khi nào chúng ta gặp rắc rối. Điều đó không làm phiền lòng cha mẹ chúng ta, họ luôn luôn ở đó, trao cho chúng ta tất cả những gì họ có thể có chỉ để làm chúng ta được hạnh phúc. Bạn có thể nghĩ rằng cậu bé trong câu chuyện trên tàn nhẫn với cây táo, nhưng đó là cách mà tất cả chúng ta đối xử với cha mẹ chúng ta. Chúng ta mong đợi cha mẹ chúng ta sẽ luôn ở đó khi chúng ta cần đến họ nhưng chúng ta không bao giờ biết ơn cha mẹ chúng ta; chúng ta không biết ơn tất cả những gì cha mẹ chúng ta làm cho chúng ta, cho đến khi chúng ta biết ơn cha mẹ chúng ta thì đã quá muộn.

Wednesday, May 21, 2008

Stuck in the heat of the night

Stuck in the heat of the night
MLTR
Somewhere inside I can feel it coming
It's gonna rain where it never rained before
The air is clear and the view is stunning
I was on the road to nowhere
then I had a vision so clear


Chorus: Stuck in the heat of her eyes
Trapped in the heat of the night
Long before I realized I was
stuck in the heat of her eyes

Somewhere inside the ice is melting
Sun's gonna shine where it never shone before
She's like spring and it's overwhelming
First she told me now or never
then she changed my plans forever

Chorus: Stuck in the heat of her eyes
Trapped in the heat of the night
Long before I realized I was
stuck in the heat of her eyes

Outro: I was on my way to somewhere
She was dancing with flowers in her hair
I was running away from something
But then she showed me that I could really care

Đêm nồng say
Translated by dunglh - Bình Phước – May 17, 2008
Linh cảm trong tôi có chuyện sắp xảy ra
Trời sẽ đổ mưa nơi nó chưa từng mưa
Không khí trong lành khung cảnh hùng vĩ
Tôi lang thang thưởng ngoạn trên đường
Và chuyện đã xảy ra ngay trước mắt tôi…

Tôi đắm đuối trước đôi mắt nồng cháy của nàng
Tôi như chết lặng trong đêm nồng
Lâu rồi trước đây tôi nhận ra
Cặp mắt nàng đã hút hồn tôi

Tản băng trong tôi đang dần tan
Ánh dương sẽ đến nơi nó chưa từng đến
Nàng như hoa xuân tràn ngập muôn nơi
Ban đầu em bảo tôi bây giờ hay sẽ không có bao giờ
Và rồi em đã thay đổi những dự định của tôi

Tôi đắm đuối trước đôi mắt nồng cháy của nàng
Tôi như chết lặng trong đêm nồng
Lâu rồi trước đây tôi nhận ra
Cặp mắt nàng đã hút hồn tôi

Tôi trên đường tìm em ở đâu đó
Em đang nhảy múa cùng hoa cài trên mái tóc
Tôi bỏ chạy đi vì đôi điều
Nhưng rồi em bảo tôi rằng … tôi thật quan tâm

Monday, April 28, 2008

Hello Vietnam

Hello Vietnam
- Pham Quynh Anh -
Tell me all about this name,
that is difficult to say.
It was given me the day I was born.
Want to know about the stories of the empire of old.
My eyes say more of me than what you dare to say.
All I know of you is all the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter's roar.
One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

Tell me all about my colour, my hair and my little feet
That have carried me every mile of the way.
Want to see your house, your streets.
Show me all I do not know.
Wooden sampans, floating markets, light of gold.

All I know of you is the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter's roar.
One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

And Buddha’s made of stone watch over me
My dreams they lead me through the fields of rice
In prayer, in the light…I see my kin
I touch my tree, my roots,my begin
One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.
One day I’ll walk your soil
One day I’ll finally know my soul
One day I’ll come to you
To say hello…Vietnam
To say hello…Vietnam
To say xin chào…Vietnam

Mến chào Việt nam
Translated by DungLH – Bình Phước , 25-Apr-08
Nói cho tôi tất cả về tên này , đó thì khó để nói
Nó đã hiện hữu vào ngày tôi chào đời
Muốn biết câu chuyện về hoàng đế xa xưa
Cặp mắt tôi nói cho tôi nhiều hơn những gì bạn dám nói
Những gì tôi biết về bạn là cảnh tượng chiến tranh
Tiếng gầm thét của trực thăng trong phim của Coppola
Một ngày nào đó tôi sẽ chạm tay vào mãnh đất của bạn
Ngày nào đó tôi cũng sẽ biết tâm hồn của bạn
Ngày nào đó tôi sẽ đến với bạn
Để nói hello… Vietnam

Hãy nói cho tôi về màu da , tóc , và đôi chân bé nhỏ của tôi
Nó đã đưa tôi đi dặm đường xa
Muốn thấy nhà cửa , phố xá của bạn. Hãy chỉ cho tôi những gì tôi chưa biết
Những chiếc xuồng ba lá bằng gỗ , chợ nổi , và tia nắng vàng
Những gì tôi biết về bạn là cảnh tượng chiến tranh
Tiếng gầm thét của trực thăng trong phim của Coppola
Một ngày nào đó tôi sẽ chạm tay vào mãnh đất của bạn
Ngày nào đó tôi cũng sẽ biết tâm hồn của bạn
Ngày nào đó tôi sẽ đến với bạn
Để nói hello… Vietnam

Và tượng phật bằng đá dõi theo bước chân tôi
Những giấc mơ nó dẫn tôi đi khắp cánh đồng lúa
Lúc cầu nguyện dưới ánh đèn trời … tôi thấy họ hàng của tôi
Tôi cảm nhận về cây cối , gốc rể và cội nguồn của tôi

Một ngày nào đó tôi sẽ chạm tay vào mãnh đất của bạn
Ngày nào đó tôi cũng sẽ biết tâm hồn của bạn
Ngày nào đó tôi sẽ đến với bạn
Để nói hello… Vietnam

Một ngày nào đó tôi sẽ bước đi trên mãnh đất của bạn
Ngày nào đó tôi cũng sẽ biết tâm hồn tôi
Ngày nào đó tôi sẽ đến với bạn
Để nói hello… Vietnam
Để nói hello… Vietnam
Để nói Xin chào… Vietnam

Friday, April 11, 2008

Imagine

Imagine
Jonh lennon


Imagine there's no heaven
It's easy if you try
No hell below us
Above us only sky
Imagine all the peopleLiving for today...

Imagine there's no countries
It isn't hard to do
Nothing to kill or die for
And no religion too
Imagine all the peopleLiving life in peace...

You may say I'm a dreamer
But I'm not the only one
I hope someday you'll join us
And the world will be as one
Imagine no possessions
I wonder if you can
No need for greed or hunger
A brotherhood of man
Imagine all the peopleSharing all the world...

You may say I'm a dreamer
But I'm not the only one
]I hope someday you'll join us
And the world will live as one


Tưởng tượng
Translated by dunglh ( HCM , 11-apr-2008)
Tưởng tượng không có thiên đường
Dễ ợt nếu bạn làm thử
Cũng không có địa ngục nữa
Chỉ có bầu trời cao
Hãy tưởng tượng nhân loại
Sống vì cuộc sống hiện tại…

Hãy tượng tượng không có biên giới
Cũng không khó để làm điều đó?
Sẽ không còn sát hại nhau
Và cũng không phân biệt sắc tộc nữa
Tượng tượng nhân loại
Sống cuộc đời trong an bình

Có thể bạn bảo tui là người mơ mộng
Nhưng không phải chỉ có mình tui đâu!
Hy vọng ngày nào đó sẽ có bạn nữa!
Và thế giới này như là một

Tưởng tượng không có chiếm hữu
Tôi tự hỏi liệu bạn có thể làm điều đó.
Chẳng cần tham lam hay thèm muốn
Mọi người là bằng hữu của nhau
Tượng tượng cả nhân loại
Chia sẽ mọi thứ cho nhau

Có thể bạn bảo tui là người mơ mộng
Nhưng không phải chỉ có mình tui đâu!
Hy vọng ngày nào đó sẽ có bạn nữa!
Và thế giới này như là một

Thursday, February 28, 2008

I'M GONNA BE AROUND-MLTR

I'M GONNA BE AROUND-MLTR

It's been so long since we took the time
to share words from deep inside us
We're in our own world spinning our wheels
but you know how I feel

since the first time I took your hand
my love for you has just been growing
You always seem to understand
You know how I am

Chorus:
I'm gonna love you til the end
I'm gonna be your very true friend
I wanna share your ups and downs
I'm gonna be around

When you're alone cause I'm away
don't be sad don't be afraid
I'm gonna turn my thoughts to you
like I always do

Chorus:
I'm gonna love you til the end
I'm gonna be your very true friend...

Catch you when you fall
Hold you when you’re down
Sharing every moment
I wanna show you all I do
I believe I’ve found a miracle
in you

Chorus:
I'm gonna love you til the end
I'm gonna be your very true friend...

Anh sẽ ở quanh em

Cũng lâu rồi từ khi chúng mình dành thời gian cho nhau
để tâm sự với nhau từ tận đáy lòng mình
Anh với em đang ở 2 thế giới riêng
nhưng em có biết cảm giác trong anh thế nào không?

Từ lần đầu tiên anh nắm lấy tay em
Tình yêu của anh dành cho em ngày càng lớn mạnh
Dường như em cảm nhận được điều đó
Em biết được cõi lòng anh phải không em?

Đk:
Anh sẽ yêu em đến trọn đời
Anh sẽ là người bạn đích thực của em
Anh muốn chia sẽ với em những thăng trầm
Anh sẽ ở quanh em

Khi em cô đơn vì không có anh bên cạnh
đừng buồn và đừng sợ nhé em
Anh lúc nào cũng nghĩ đến em
như anh luôn làm như thế

Đk:
Anh sẽ yêu em đến trọn đời
Anh sẽ là người bạn đích thực của em
Anh muốn chia sẽ với em những thăng trầm
Anh sẽ ở quanh em

Nâng đỡ em khi em vấp ngã
Ôm em vào lòng khi em cảm thấy cô đơn
Sẽ nghe em nói mỗi khi em cần
Anh muốn em hiểu rằng em là tất cả mọi thứ anh cần
Anh tin anh đã tìm ra phép màu trong em

Monday, February 18, 2008

My Valentine

My Valentine


If there were no words
No way to speak
I would still hear you

If there were no tears
No way to feel inside
I'd still feel for you

And even if the sun refuse to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
You're all i need
My love, my valentine

All of my life
I have been waiting for
All you give to me
You've opened my eyes
And showed me how to love unselfishly

I've dreamed of this a thousand times before
In my dreams i couldnt love you more
I will give you my heart
Until the end of time
You're all i need
My love, my valentine


And even if the sun refuse to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
Cuz all i need
Is you, my valentine

You're all i need
My love, my valentine


Tình yêu của anh
translated by DungLH - 18 Feb 2008
Nếu loài người không có ngôn từ
Không có gì để nói
Anh vẫn lắng nghe anh

Nếu loài người không có khóc
Con tim không rún động
Tim anh vẫn run lên .. vì em

Và thậm chí nếu ánh dương kia từ chối tỏa sáng
Thậm chí lời nói yêu thương lạc mất khỏi nhịp ca
Em vẫn có trong anh
Cho đến tận giây phút cuối
Em là tất cả anh cần
Tình yêu của anh

Cả đời anh đang đợi chờ
Những lời yêu thương của em
Em đưa anh vào thế giới khác
Và chỉ cho anh biết thế nào là tình yêu không vị kỷ

Anh đã từng mơ ngàn lần về điều đó
Trong mơ anh không thể yêu em hơn thế nữa
Trong anh luôn có em
Đến tận giây phút cuối
Em là tất cả anh cần
Tình yêu của anh

Và thậm chí ánh dương kia từ chối tỏa sáng
Thậm chí lời nói yêu thương lạc mất khỏi nhịp ca
Trong anh vẫn có em
Đến tận giây phút cuối
Vì mọi thứ anh cần..
Là em, tình yêu của anh

Em là tất cả anh cần
Tình yêu của anh.