BOY AND THE APPLE TREE
Source: 100 Moral Stories , Englishclub.us
A long time ago, there was a huge apple tree. A little boy loved to come and play around it everyday. He climbed to the treetop, ate the apples, and took a nap under the shadow. He loved the tree and the tree loved to play with him. Time went by, the little boy had grown up and he no longer played around the tree every day.
One day, the boy came back to the tree and he looked sad.
"Come and play with me", the tree asked the boy.
"I am no longer a kid, I do not play around trees any more" the boy replied.
"I want toys. I need money to buy them."
"Sorry, but I do not have money, but you can pick all my apples and sell them. So, you will have money."
The boy was so excited. He grabbed all the apples on the tree and left happily. The boy never came back after he picked the apples. The tree was sad. One day, the boy who now turned into a man returned and the tree was excited.
"Come and play with me" the tree said.
"I do not have time to play. I have to work for my family. We need a house for shelter. Can you help me?"
"Sorry, but I do not have any house. But you can chop off my branches to build your house."
So the man cut all the branches of the tree and left happily. The tree was glad to see him happy but the man never came back since then. The tree was again lonely and sad. One hot summer day, the man returned and the tree was delighted.
"Come and play with me!" the tree said.
"I am getting old. I want to go sailing to relax myself. Can you give me a boat?" said the man. "Use my trunk to build your boat. You can sail far away and be happy."
So the man cut the tree trunk to make a boat. He went sailing and never showed up for a long time. Finally, the man returned after many years.
"Sorry, my boy. But I do not have anything for you anymore. No more apples for you", the tree said.
"No problem, I do not have any teeth to bite" the man replied.
"No more trunk for you to climb on." "I am too old for that now" the man said.
"I really cannot give you anything, the only thing left is my dying roots," the tree said with tears. "I do not need much now, just a place to rest. I am tired after all these years," the man replied. "Good! Old tree roots are the best place to lean on and rest, come sit down with me and rest." The man sat down and the tree was glad and smiled with tears.
This is a story of everyone. The tree is like our parents. When we were young, we loved to play with our Mum and Dad. When we grow up, we leave them; only come to them when we need something or when we are in trouble. No matter what, parents will always be there and give everything they could just to make you happy. You may think the boy is cruel to the tree, but that is how all of us treat our parents. We take them for granted; we don't appreciate all they do for us, until it's too late.
The boy and the apple tree
Translated by dunglh – 20 June 2008 , Duyen Hai - Tra Vinh
Ngày xửa ngày xưa , có một cây táo to. Có một cậu bé thích đến và chơi quanh nó mỗi ngày. Nó leo lên đỉnh cây, ăn các trái táo, và chợp mắt nghỉ ngơi dưới bóng râm. Cậu yêu cây và cây cũng thích chơi với nó. Năm tháng trôi qua, cậu bé lớn lên và không còn chơi quanh cây mỗi ngày.
Một hôm, cậu bé về lại bên cây và nó trông buồn bã.
“Đến và chơi với tui đi”, cây hỏi cậu bé.
“Ta không còn nhỏ nữa, tôi không chơi quanh cây nữa đâu”, nó đáp.
“Tôi muốn đồ chơi. Tôi cần tiền để mua chúng”
“Rất tiếc, tôi không có tiền, nhưng bạn có thể hái trái của tôi và bán chúng. Thế là bạn sẽ có tiền.”
Thằng bé rất hào hứng. Nó hái hết táo trên cây và hạnh phúc bỏ đi.Cây thì buồn vì sau đó thằng bé chẳng bao giờ trở về .
Một hôm, thằng bé – người bây giờ trở thành người lớn trở về và cây rất vui.
“Đến và chơi với tớ đi”, cây nói.
“Tôi không có thời gian để chơi. Tôi phải làm việc để lo cho gia đình. Chúng tôi cần nhà để trú ẩn. Bạn có thể giúp tôi không?”
“Xin lỗi, tôi không có nhà. Nhưng bạn có thể chặt bỏ những nhánh cây của tôi để xây nhà.”
Thế là nó chặt hết cành cây và bỏ đi một cách hạnh phúc. Cây thì vui khi thấy nó hạnh phúc nhưng kể từ đó hắn không hề quay về. Cây lại cô đơn và buồn bã.
Vào một ngày hè nóng bức, cây vui mừng khi thấy anh ta trở về.
“Đến và chơi với tui đi” cây nói.
“Tôi già rồi và muốn đi thuyền để thư giản. Bạn có thể cho tui thuyền không?” hắn nói.
“Hãy dùng thân cây của tui mà làm thuyền. Bạn có thể đi xa và vui sướng.”
Thế là anh ta đốn thân cây để làm thuyền. Anh ta lái đi và không xuất hiện lại suốt một thời gian dài.
Cuối cùng, sau nhiều năm trời nó trở về.
“Xin lỗi bạn. Tôi không còn gì cho bạn nữa. Không còn táo cho bạn nữa”, cây nói.
“Không sao, tôi không còn răng để cắn nữa” nó trả lời.
“Không còn thân cây cho bạn trèo lên.” ”Giờ tôi đã già so với việc đó rồi” nó đáp.
“Tôi thật sự không thể đưa bạn thứ gì nữa, duy nhất chỉ còn lại các rể sắp chết của tôi,” cây khóc và nói.
“Tôi không cần nhiều, giờ chỉ cần nơi để yên nghỉ. Tôi mệt mỏi suốt những năm tháng qua,” nó trả lời.
“Tốt! Những gốc cây già là nơi tốt để ngã lưng và nghỉ ngơi, Ngồi xuống chỗ tôi mà nghỉ.”
Nó ngồi xuống và cây vui mừng trong nước mắt.
Câu chuyện này nói về mỗi chúng ta. Cây thì giống như cha mẹ mình. Khi ta còn trẻ , ta thích chơi với cha mẹ. Khi ta lớn lên, ta rời bỏ họ; ta chỉ đến với họ khi ta cần điều gì hoặc khi gặp rắc rối. Mặc dù vậy cha mẹ luôn ở đó và làm mọi điều họ có thể để cho ta vui.
Bạn có thể cho rằng thằng bé độc ác với cây, nhưng đó là cách mà tất cả chúng ta đối xử với cha mẹ mình. Và hiển nhiên là chúng ta không đánh giá đúng tất cả những gì cha mẹ làm cho ta đến khi quá trễ.
Comments : Đúng như Học giả Nguyễn Hiến Lê có viết “đáng buồn thay khi con cái biết thương cha mẹ thì cha mẹ đã không còn”
Translated and annotated by BẢO TRÚC, B.A.
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo khổng lồ. Hàng ngày có một cậu bé thích đến chơi quanh cây táo đó. Cậu bé trèo lên ngọn cây, ăn những trái táo, và ngủ một giấc dưới bóng mát của cây táo. Cậu bé yêu cây táo và cây táo cũng thích chơi với cậu. Thời gian dần trôi, cậu bé đã trưởng thành và cậu không còn chơi quanh cây táo mỗi ngày nữa. Một hôm nọ, cậu bé quay trở lại với cây táo, cậu có vẻ buồn.
Cây bảo cậu bé: " Lại đây chơi với ta đi nào."
Cậu bé trả lời: " Cháu không còn là một cậu bé nữa, và cháu cũng không chơi quanh những cái cây nữa."
"Cháu muốn có đồ chơi và cháu cần tiền để mua đồ chơi."
"Xin lỗi, ta không có tiền, nhưng cháu có thể hái tất cả các trái táo của ta và bán chúng. Như vậy, cháu sẽ có tiền."
Cậu bé quá sung sướng. Cậu đã vặt tất cả các trái táo trên cây và vui vẻ bỏ đi. Cậu bé không quay lại sau lần hái hết các trái táo đó. Cây táo rất buồn. Một hôm nọ, cậu bé, nay đã trở thành một người đàn ông, quay trở lại với cây táo và cây táo rất vui mừng.
Cây táo lại nói:" Lại đây chơi với ta đi nào."
"Tôi không có thời giờ để chơi đâu. Tôi phải làm việc để nuôi gia đình. Chúng tôi cần một ngôi nhà để ở. Ông có thể giúp tôi được không?"
"Xin lỗi, ta không có ngôi nhà nào hết. Nhưng cậu có thể chặt các cành của ta để làm ngôi nhà của cậu."
Thế là người đàn ông đó chặt tất cả các cành trên cây táo rồi vui vẻ bỏ đi. Cây táo vui mừng khi thấy người đàn ông đó hạnh phúc, nhưng từ đó trở đi anh ta không quay trở lại. Cây táo lại cảm thấy rất buồn và cô đơn. Vào một ngày hè nóng nực, người đàn ông quay lại với cây táo và cây táo rất sung sướng.
Cây táo nói: "Lại đây và chơi với ta đi nào!"
Người đàn ông nói: "Tôi cũng già rồi. Tôi muốn đi bơi thuyền để nghỉ ngơi. Ông có thể cho tôi một chiếc thuyền được không?"
"Hãy dùng thân cây của tôi để làm chiếc thuyền của cậu, cậu có thể bơi xa và hưởng hạnh phúc." Thế là người đàn ông chặt thân cây táo để làm cho mình một con thuyền. Ông ta đã bơi thuyền đi và không quay lại trong một thời gian dài. Cuối cùng, sau nhiều năm, người đàn ông cũng đã trở lại.
Cây táo nói: " Xin lỗi cậu bé của ta. Nhưng giờ thì ta không còn gì để cho cậu nữa. Không còn những quả táo cho cậu."
Người đàn ông trả lời:"Không sao, tôi cũng không còn chiếc răng nào để ăn." "Tôi cũng không còn thân cây cho cậu trèo lên."
Người đàn ông trả lời: "Giờ tôi quá già không trèo lên cây được."
Cây táo nói trong nước mắt: " Tôi không thể cho cậu bất cứ cái gì, thứ duy nhất tôi còn lại là bộ rễ đang chết dần chết mòn của tôi thôi."
Người đàn ông trả lời: "Bây giờ tôi không cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi thôi. Sau nhiều năm, tôi thấy mệt mỏi lắm rồi."
"Tốt rồi! Bộ rễ của cây táo già là nơi tốt nhất để tựa vào, hãy đến ngồi cùng tôi và nghỉ ngơi nào." Người đàn ông ngồi xuống và cây táo vui mừng và mỉm cười trong nước mắt.
Đây là câu chuyện của mỗi người. Cây táo giống như cha mẹ của chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ chúng ta rất thích chơi với cha mẹ của mình. Nhưng khi chúng ta trưởng thành, chúng ta lại rời xa họ; chỉ quay lại bên họ khi chúng ra cần thứ gì đó hoặc khi nào chúng ta gặp rắc rối. Điều đó không làm phiền lòng cha mẹ chúng ta, họ luôn luôn ở đó, trao cho chúng ta tất cả những gì họ có thể có chỉ để làm chúng ta được hạnh phúc. Bạn có thể nghĩ rằng cậu bé trong câu chuyện trên tàn nhẫn với cây táo, nhưng đó là cách mà tất cả chúng ta đối xử với cha mẹ chúng ta. Chúng ta mong đợi cha mẹ chúng ta sẽ luôn ở đó khi chúng ta cần đến họ nhưng chúng ta không bao giờ biết ơn cha mẹ chúng ta; chúng ta không biết ơn tất cả những gì cha mẹ chúng ta làm cho chúng ta, cho đến khi chúng ta biết ơn cha mẹ chúng ta thì đã quá muộn.
Monday, June 23, 2008
Subscribe to:
Posts (Atom)