A man and his dog
Source : englishclub.us
A man and his dog were walking along a road. The man was enjoying the scenery, when it suddenly occurred to him that he was dead. He remembered dying, and that his faithful dog had been dead for many years. He wondered where the road was leading them.
After a while, they came to a high, white stone wall along one side of the road. It looked like fine marble. As he reached the wall, he saw a magnificent gate in the arch,and the street that led to the gate made from pure gold. He and the dog walked toward the gate, and as he got closer, he saw a man at a desk to one side.
When he was close enough, he called out, "Excuse me, where are we?" This is heaven, sir," the man answered. "Wow! Would you happen to have some water? We have traveled far," the man said. "Of course, sir. Come right in, and I'll have some ice water brought right up." The man gestured1, and the gate began to open. "Can my friend," gesturing toward his dog, "come in, too?" the traveler asked.
"I'm sorry, sir, but we don't accept pets." The man thought a moment, remembering all the years this dog remained loyal to him and then turned back toward the road and continued the way he had been going. After another long walk he came to a plain dirt2 road, which led through a farm gate that looked as if it had never been closed. There was no fence. As he approached the gate, he saw a man inside, leaning against a tree and reading a book.
"Excuse me!" he called to the reader. "Do you have any water? We have traveled far." "Yes, sure, there's a faucet over there." The man pointed to a place that couldn't be seen from outside the gate. "Come on in and help yourself." "How about my friend here?" the traveler gestured to his dog. "There should be a bowl by the faucet; he is welcome to share."
They went through the gate, and sure enough, there was an old-fashioned faucet with a bowl beside it. The traveler filled the bowl and took a long drink himself, then he gave some to the dog. When they were full, he and the dog walked back toward the man who was standing by the tree waiting for them. "What do you call this place?" the traveler asked. "This is heaven," was the answer. "Well, that's confusing," the traveler said. "The man down the road said that was heaven, too." "Oh, you mean the place with the gold street and pearly gates? Nope. That's hell." "Doesn't it make you mad for them to use your name like that?" "No. We're just happy that they screen out3 the folks who'd leave their best friends behind in exchange for material things."
Người đàn ông và con chó
Translated by DungLH , HCM – 19 July 2008 – Ngoại bệnh
Một người đàn ông và con chó đang đi dọc trên một con đường. Người đàn ông đang thưởng ngoạn, khi đó thình lình xảy đến với ông rằng ông biết mình đã chết. Ông nhớ đến cái chết này, và con chó trung thành của ông cũng đã chết nhiều năm rồi. Ông tự hỏi con đường này đang dẫn họ tới đâu?
Sau một hồi ông tới bức tường đá cao trắng dọc theo một bên đường. Nó giống như những viên cẩm thạch đẹp. Khi ông đến bức tường này, ông thấy một cổng đẹp hình vòm cung, và con đường dẫn họ đến cổng được làm bằng vàng ròng. Ông và con chó đi về phía cổng, và khi ông đến gần hơn, ông thấy một người đàn ông ở cái bàn phía bên kia cổng.
Khi ông đến gần, ông gọi , “xin lỗi chúng tôi đang ở đâu vậy?”, Người đàn ông trả lời “Đây là thiên đường thưa ngài”. “Ồ! Ông có nước không cho chúng tôi xin một ít? Chúng tôi đã đi xa rồi”. “Ồ có, thưa ngài. Mời vào, và tôi sẽ có chút nước đá mang ngay lên đây.” Người đàn ông làm động tác ra hiệu và cái cổng bắt đầu mở. “Bạn tôi cũng được vào nữa đúng không?” khách bộ hành chỉ về phía con chó.
“Xin lỗi ngài chúng tôi không chấp nhận thú nuôi.” Người đàn ông này nghĩ một hồi, nhớ lại những năm tháng con chó này hết mực trung thành với ông và rồi quay lại con đường tiếp tục đi. Sau khi đi bộ một hồi lâu nữa ông đến một con đường đất dơ, nó dẫn tới cổng trang trại trông như thể nó chưa bao giờ được đóng. Không có hàng rào. Khi ông đến gần cổng, ông thấy một người đàn ông bên trong, tựa người vào cây và đọc sách.
Ông gọi người đọc này ““Xin lỗi! Anh có chút nước nào không? Chúng tôi đã đi xa.” “Vâng có cái vòi nước ở đằng kia.” Người đàn ông chỉ về nơi mà không thể thấy từ ngoài cổng. “Hãy vào và uống đi.” “Thế còn bạn tôi đây thì sao?” khách bộ hành chỉ về phía con chó. “Có cái chén cạnh vòi nước; nó cũng đáng được uống chứ.”
Họ đi vào cổng, và chắc thấy có vòi nước cũ và cái chén bên cạnh. Ông khách rót nước vào chén và ngụm một hơi dài, sau đó đưa một ít cho con chó. Khi đã uống no, ông và con chó trở lại phía người đàn ông đang đứng cạnh cây đợi họ. Ông khách hỏi “Đây là nơi nào thế?”. Ông kia đáp “Đây là thiên đường”. “Ồ sao khó hiểu,” ông khách nói. ”Người đàn ông dưới con đường này cũng nói dưới đó là thiên đường. ” “Ồ anh muốn nói đến nơi có đường vàng cổng ngọc đó hả? Không đâu. Địa ngục đấy.” ”Ông có buồn khi họ dùng tên của ông cho một nơi như thế?” “Không. Chúng tôi hạnh phúc vì họ đã lọc bỏ những người để bạn tốt nhất của họ lại để trao đổi vật chất gì đấy.”
Comment : Đừng tham vật chất, cũng như nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá. Bạn quanh ta là những người đáng để trân trọng và nuôi dưỡng.
Saturday, July 19, 2008
Subscribe to:
Posts (Atom)