Monday, December 29, 2008

A fateful love of sweetness and sorrow

A fateful love of sweetness and sorrow

Collected by dunglh – From Sunflower No. 90, Mar 2001

LTS: Kỳ này, Sunflower hân hạnh giới thiệu với các bạn bài viết rất cảm động sau đây của Nga Doan đăng trên nhật báo San Jose Mercury News, số ra ngày 03/2/2001. Nga Doan hiện đang sống ở Thành phố Mountain View, miền Bắc California, Hoa Kỳ.

Summer was my favorite time of year. I would stay with my grandmother in her small house along a quiet beach. It was also then when I would be spellbound by her folk tales.
I remember my grandma was very old but her mind was still quite sharp. She remembered clearly the stories of her youth and her children. Every night I asked her to tell me at least one story before I went to bed. Some tales I had heard over and over, but I never got bored with them. There was one, though, that she told me just a single time, in the summer when I was 10 years old. It went this way.
A long time ago, in a small village near a beach, there was a girl named Sam. Sam was not beautiful, but she seemed lovely because of her graceful smile. She was capable, clever and very well-behaved. Many young men in the village fell in love with her, but her heart was not open for them. It belongs to a young man named Jame who had just come to work for a fisherman in her village.
Their story began on a rainy afternoon.
“Excuse me, little sister!”
Sam looked back and saw Jame holding a big fish in his hands. Her heart suddenly began pounding, and her face turned red. She couldn’t understand why she had such strange feelings.
“Do you want to buy this fish?” he asked.
“Oh, no thanks. I just bought some from the store.”
“Really? But if you want, You can take it. It’s free.”
Sam was totally captivated by Jame. She didn’t know how to respond and turned away when she realized he was looking at her passionately.
“Umm, if you want to sell the fish I can do that for you”, Sam finally suggested.
So she took the fish from him and ran to her friend’s house. Several minutes later she came back and gave the money to Jame.
From that day on, Sam had a job. Every afternoon she and Jame went around the village to sell fish. She began to learn more about his background. He had been an orphan since he was 3, and had no relatives living nearby. He’d had to work since he was very little.
He also moved from place to place and worked many different jobs before finally arriving at Sam’s village. The more Sam know about Jame, the more sympathy and passion she had for him. It was the same for Jame.
Their relationship gradually developed into the sweetest love in the world. They promised they would be side-by-side forever. However, their dream didn’t come true, even though their love for each other never changed.
There was an afternoon in September, as peaceful as any other afternoon. Jame and many other fishermen set out for another fishing journey. Nobody knew that it would be a fateful one. For some reason, the god of the sea got angry that night and didn’t let anyone come back. Many dead bodies were found several days later, but none of them was Jame. But that was good for Sam, because she held out hope that Jame had been spared. She waited and waited with a burning heart full of worry.
Time went by and people in the village began to return to their normal work. There was only Sam, who every day looked for the return of Jame’s ship. She had a feeling he was still alive somewhere and would come back her.
But five years passed since that fateful day. Sam was now 24, and according to the tradition of her village, she was about to pass out of the marriageable age, and that would bring shame to her family. Sam could not live outside that tradition. She agreed to marry a rich man in the village. Her heart was broken, but she had no choice.
Sam tried to console herself with the thought that it was her fate, and she hoped the wound in her heart would be healed with time.
But God didn’t let her life proceed that way. The day Sam put on her bride’s dress was the day Jame came back painfully in darkness – he was blind. He was sitting under the arbutus trees where he and Sam had had their dates.
Sam felt her heart squeeze. She wanted to run to him, hug him and tell him how much she missed, how she loved and worried for him. But she couldn’t. She now belonged to another man; she was walking beside her groom.
She had betrayed Jame. She didn’t know why God was so unfair to her, to give her sorrow and sadness. She walked by Jame with a tortured heart and she knew the wound in her heart would never be healed.
Grandma, I now understand why you cried when you told me this “folk tale”. The diary I accidentally found in your brief-case told me the story is not a folk tale, but is indeed your very own life. I now also understand why you refused to live with us in the city but decided to stay in that village after Grandpa had passed away, and why you wanted Mom and Dad to bury you under the arbutus trees. How could you leave the place where you had so many memories, both sweet and painful?
I love you, Grandma! I wish you were still alive so that I could share with you your sadness.


Một mối tình ngọt ngào và đau khổ đầy định mệnh

Translated by dunglh, HCM – 14 Dec 2008

Mùa hè là thời gian trong năm yêu thích của tôi. Tôi sẽ ở với bà tôi trong ngôi nhà nhỏ dọc theo một bãi biển yên tĩnh. Đó cũng là lúc tôi sẽ bị cuốn hút bởi các câu chuyện dân gian của bà.

Tôi nhớ bà tôi rất già nhưng tâm trí bà thì hoàn toàn minh mẫn. Bà nhớ rất rõ những câu chuyện về thời trẻ của bà và về các con của bà. Hằng đêm tôi đều đòi bà kể tôi nghe ít nhất một câu chuyện trước khi tôi đi ngủ. Có vài chuyện tôi đã nghe đi nghe lại, nhưng tôi không bao giờ chán với chúng. Tuy nhiên có một câu chuyện bà kể tôi nghe chỉ một lần duy nhất, vào mùa hè khi tôi lên 10 tuổi. Câu chuyện như thế này.

Cách đây đã lâu rồi, trong một làng nhỏ gần một bãi biển, có một cô gái tên Sam. Sam không đẹp, nhưng có vẻ đáng yêu vì có nụ cười duyên. Cô ấy giỏi gian, lanh lợi và có hạnh kiểm rất tốt. Nhiều thanh niên trong làng đem lòng yêu cô, nhưng trái tim cô không rộng mở đón nhận họ. Nó lại thuộc về một anh chàng trẻ tên Jame người vừa mới đến để làm việc cho một ngư dân trong làng của cô.
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều trời mưa.
“Xin lỗi, cô em bé nhỏ!”
Sam quay lại nhìn và thấy Jame đang cầm một con cá lớn trên đôi tay của anh. Con tim cô thình lình đập mạnh, và mặt cô ửng đỏ. Cô không hiểu tại sao cô có những cảm giác lạ như thế.
“Em có muốn mua con cá này không?” anh ta hỏi.
“Ô không, em cảm ơn. Em vừa mới mua vài con ở cửa hàng.”
“Thật thế àh? Nhưng nếu em muốn, em có thể cầm lấy nó. Không lấy tiền đâu.”
Sam hoàn toàn bị mê hoặc bởi Jame. Cô không biết làm thế nào để đáp lại và quay mặt đi khi cô nhận ra anh đang nhìn cô một cách say đắm.
Cuối cùng Sam đề nghị “Ườm, nếu anh muốn bán con cá này em có thể làm việc đó giúp anh”.
Thế là cô cầm lấy con cá từ anh và chạy tới nhà bạn của cô. Nhiều phút sau cô trở lại và đưa tiền cho Jame.
Từ hôm đó trở đi, Sam có một việc làm. Mỗi buổi chiều cô và Jame đi quanh làng để bán cá. Cô bắt đầu biết nhiều hơn về thân thế của anh. Anh mồ côi từ khi lên 3 tuổi, và không có người thân họ hàng sống gần đây. Anh đã phải làm việc từ khi anh còn rất nhỏ.
Anh cũng di chuyển từ nơi này tới nơi khác và làm nhiều nghề khác nhau trước khi cuối cùng đến làng của Sam. Sam càng biết về Jame, cô càng có thiện cảm và yêu mến anh. Điều này cũng tương tự đối với Jame.
Quan hệ của họ dần dần phát triển thành một mối tình ngọt ngào nhất trên đời. Họ hứa họ sẽ bên nhau mãi mãi. Tuy nhiên, giấc mơ của họ đã không thành hiện thực, mặc dù thậm chí tình cảm họ dành cho nhau không bao giờ thay đổi.
Có một buổi chiều tháng 9, yên bình như những buổi chiều khác. Jame và nhiều ngư dân khác ra khơi cho một chuyến đánh cá nữa. Không ai biết rằng nó sẽ là một chuyến đi đầy định mệnh. Vì lý do nào đó, thần biển nổi giận đêm đó và không để cho bất cứ ai trở về. Nhiều xác chết được tìm thấy nhiều ngày sau đó, nhưng không ai trong số họ là Jame. Nhưng điều đó tốt cho Sam, vì cô nuôi hy vọng rằng Jame đã được tha. Cô đợi và đợi với một trái tim cháy bổng đầy lo lắng.
Thời gian trôi qua và người dân trong làng bắt đầu trở lại với công việc bình thường của họ. Duy chỉ có Sam, người lúc nào cũng ngóng tìm sự trở lại con thuyền của Jame. Cô có linh cảm anh vẫn còn sống đâu đó và sẽ trở về với cô.
Nhưng 5 năm trôi qua kể từ ngày đầy định mệnh đó. Sam bây giờ 24 tuổi, và theo truyền thống của dân làng, cô sắp qua khỏi cái tuổi có thể lập gia đình, và việc đó sẽ mang điều xấu hổ cho gia đình cô. Sam không thể sống ngoài truyền thông đó. Cô đồng ý cưới một người giàu có trong làng. Trái tim cô tan vỡ, nhưng cô không có sự lựa chọn khác.
Sam cố tự an ủi mình với suy nghĩ rằng đó là định mệnh của cô, và cô hy vọng vết thương trong trái tim cô sẽ được hàn gắn theo thời gian.
Nhưng ông trời đã không để cuộc đời cô diễn ra theo cách đó. Cái ngày Sam khoác áo cô dâu là ngày Jame trở về một cách đau đớn trong tối tăm – anh bị mù. Anh đang ngồi dưới những cây dương mai nơi anh và Sam từng hẹn hò.
Sam cảm thấy con tim cô quặn đau. Cô muốn chạy đến anh, ôm ghì lấy anh và nói cho anh biết cô nhớ, yêu và lo lắng cho anh nhiều như thế nào. Nhưng cô không thể. Cô bây giờ thuộc về một người đàn ông khác; cô đang đi bên cạnh chú rể của mình.
Cô đã phản bội Jame. Cô không biết tại sao ông trời quá bất công với cô, đưa cho cô sự đau khổ và nỗi buồn rầu. Cô đi ngang qua Jame với một cõi lòng đau đớn và cô biết vết thương này sẽ không bao giờ được hàn gắn.
Bà. Bây giờ con hiểu vì sao bà khóc khi kể con nghe “câu chuyện dân gian“ này. Cuốn nhật ký con vô tình tìm thấy trong cặp sách của bà nói con biết câu chuyện này không phải là chuyện dân gian, mà sự thực là đời sống của riêng bà. Con cũng hiểu tại sao bà từ chối sống trên thành phố với chúng con mà quyết định ở trong ngôi làng đó sau khi ông đã qua đời, và vì sao bà muốn ba và mẹ chôn bà dưới những cây dương mai. Làm sao bà có thể rời bỏ cái nơi bà có quá nhiều kỉ niệm, cả ngọt ngào và đau khổ?
Con yêu bà, Bà ơi! con ước chi bà vẫn còn sống để con có thể chia sẽ cùng bà những nỗi buồn của bà.
* Her heart belongs to Jame, but her body belongs to another man...

A Giant Mystery

http://www.articlearchives.com/362603-1.html

A Giant Mystery
By: Wrang, LauraPublication: Highlights for Children Date: Friday, September 1 2000

The sound of the clock made Bridget jump. It had been so quiet in the living room. Her eyes went to the carved black case on the desk. Inside it, the clock continued to chime. The notes sounded sad and empty.
Everything seemed empty in Rose Cottage since Grandpa had died. He'd lived here
for eighty-two years, and Bridget had visited him every summer of her life. Now the cottage would be sold.
"You can keep something to remember Grandpa by," Mom had said.
Bridget looked away from the clock. That wasn't what she needed to remind her of Grandpa's teasing eyes and his hugs. Would a book make her think of him? She went to the shelf, but most of the books looked boring. Then she saw a paper sticking out of a book. Gently she pulled it out.
A date was written on one side of the paper: February 1, 1927. On the other side was something exciting. Bridget gave a shout that brought her brother running.
"Look what I found," Bridget said.
Colin took the paper and glanced at the date, then gasped when he saw the other side. Above a drawing were the words My Treasure Map.
"Grandpa always said he'd buried a treasure on his land," Bridget said. "I thought he was teasing."
"So did I," Colin said. "This map proves that he wasn't."

It was a simple map: just a big circle that said The Giant and an arrow pointing from it with the words Twenty-Yard Walk. At the end of the arrow was a small circle marked Stone, and an X.
"The Giant is what Grandpa called that big boulder," Bridget said.
"And the treasure is buried under a stone twenty yards from it," Colin said. "Let's go!"
They ran outside and grabbed shovels from the shed. They raced across a field to The Giant. It was the only big boulder on the Iowa farm, and it stood beside a stream.
Colin started to walk away from The Giant. It wasn't easy to measure twenty yards with his short strides, but a glance around the field showed only two stones that could hide the treasure.
"This one first," Colin said, rolling aside the bigger stone.
Bridget thrust her shovel into the dirt. What could the treasure be? "Gold bars," she guessed. "Or jewels--a chest full of sapphires and diamonds."
Did the old treasure map make sense?
Colin laughed. "Be realistic, Bridget. I'll bet it's money."
"Enough to buy a new computer or a bike?"
"Maybe enough to save this place," Colin said. "If we find a lot of money, Mom won't have to sell the cottage. We can always spend our summers here."
Bridget knew it wouldn't be the same without Grandpa, but she loved the old cottage. The thought of saving it spurred her on. She tightened her grip on the shovel and dug harder. But half an hour later, all they'd uncovered was dirt.
"It must be under the other stone," Colin said.

They moved to the other spot and dug for an hour. Bridget's arms began to ache, and her face burned in the sunlight. "The treasure isn't here either," she said. She turned and walked back toward the cottage. Colin gritted his teeth and kept digging.
Bridget went into the cottage and stared at Grandpa's map. Was there something she had missed? Some clue she hadn't snapped up? She searched the drawing inch by inch, then turned over the paper. The only thing there was the date.
"I've got it!" Bridget cried. She raced outside and grabbed her shovel and headed for the stream near The Giant.
"Where are you going?" Colin called. "Wait for me."
Colin dashed to the stream, too. Bridget was already in the rowboat that was always tied near the bank, waiting for anyone who wanted to cross.
Bridget didn't say a word as they rowed across the stream. Then she led the way to a single stone near the opposite bank. She didn't need the shovel. She just rolled aside the stone and uncovered a metal box.
Colin gasped. "How did you know?"
Bridget smiled. "The map was made in the middle of winter. Grandpa crossed the stream. He walked across the ice!
"There's something else we forgot," she continued. "The year was 1927. Grandpa hid this box when he was a little boy!"
Colin groaned as he opened the box. There was no money inside, no jewels or gold bars either. Just small metal soldiers.
But Bridget smiled. For her, the toy soldiers really were a treasure. She'd wanted something special to remember Grandpa by. As she touched his boyhood toys, she felt his presence close and warm.

Một bí mật khổng lồ
Translated by DungLH, HCM – 04 Dec 2008

Âm thanh của cái đồng hồ khiến cho Bridge giật mình. Nó đã quá yên lặng trong cái phòng khách này. Đôi mắt nó dõi đến cái thùng màu đen được chạm khắc. Bên trong nó, cái đồng hồ tiếp tục kêu reng. Những âm thanh phát ra nghe buồn và vắng lặng.
Mọi thứ có vẻ như trống vắng trong căn nhà tranh màu hồng này kể từ khi ông ngoại qua đời. Ông đã sống ở đây suốt 82 năm, và Bridge đã viếng thăm ông cứ mỗi mùa hè trong đời của nó. Bây giờ căn nhà này sẽ bị bán.
“Con có thể giữ cái gì đó để nhớ đến ông,” mẹ nói.
Bridget rời mắt khỏi cái đồng hồ này. Cái đó không là thứ nó cần để nhắc nó về cặp mắt đùa cợt và những có ôm ghì của ông. Liệu một cuốn sách sẽ làm nó nhớ đến ông chăng? Nó đi đến cái kệ sách, nhưng hầu hết các cuốn sách trông chán ngắt. Sau đó nó thấy một miếng giấy dính bên ngoài của một cuốn sách. Nhẹ nhàng nó kéo miếng giấy ra. Ngày được viết trên một mặt của miếng giấy này là: ngày 1 tháng 2 năm 1927. Ở mặt bên kia của miếng giấy là cái gì đó thú vị. Bridget hô la lên khiến em trai của nó chạy tới.
“Nhìn xem chị đã tìm được gì nè,” Bridget nói.
Colin cầm lấy tờ giấy và liếc nhìn cái ngày ghi trên đó, thế rồi nó thở hổn hểnh khi thấy mặt bên kia tờ giấy. Trên một bản vẽ là dòng chữ Bản Đồ Kho Báo Của Tôi.
“Ông ngoại luôn luôn nói ông đã chôn một kho báo trên vùng đất của ông,” Bridget nói. “Chị nghĩ ông đang nói đùa.”
“Em cũng nghĩ thế,” Colin nói. “Bản đồ này chứng tỏ ông không nói đùa.”
Đó là một bản đồ đơn giản: chỉ một vòng tròn to nói rằng The Giant và một mũi tên đang chỉ từ nó với dòng chữ 20 thước Anh. Ở cuối của mũi tên là một vòng tròn nhỏ được đánh dấu Stone, và một chữ X.
“The Giant là cái ông ngoại đang nói đến hòn đá cuội to,” Bridget nói.
“Và kho báo được chôn dưới một hòn đá cách nó 20 thước,” Colin nói. “Chúng ta hãy đi!”
Họ chạy ra ngoài và chụp lấy những cái xẻng trong nhà kho. Họ chạy qua một cánh đồng để tới hòn đá The Giant. Nó là hòn đá cuội to duy nhất trên nông trại Iowa, và nó đứng bên cạnh một con suối.
Colin bắt đầu đếm bước từ hòn đá The Giant. Thật không dễ để đo 20 mét với những sải chân ngắn của nó, nhưng một cái liếc nhìn quanh cánh đồng này chỉ thấy duy nhất 2 hòn đá nơi có thể cất giấu kho báo này.
“Hòn đá này trước tiên,” Colin nói và lăn hòn đá to sang một bên.
Bridget sấn xẻng của nó xuống đất. Kho báo có thể là gì nhỉ? “Những thổi vàng,” nó đoán.”Hoặc đồ trang sức – một tủ đầy ngọc bích và kim cương.”
Bản đồ kho báo cũ này mang ý nghĩa đó đúng không?
Colin cười. “Hãy thực tế đi chị Bridget. Em cá nó là tiền.”
“Đủ tiền để mua một máy tính mới hay chiếc xe đạp?”
“Có thể đủ để cứu lấy nơi này,” Colin nói. “Nếu chúng ta tìm thấy nhiều tiền, mẹ sẽ không phải bán cái nhà này. Chúng ta luôn luôn trãi qua những mùa hè của mình ở đây.”
Bridget biết nó sẽ không giống như trước đây khi ông không còn, nhưng nó yêu cái nhà tranh cũ này. Suy nghĩ đến việc giữ lấy căn nhà đã thôi thúc nó. Nó cầm chật cái xẻng và đào tích cực hơn. Nhưng sau nữa giờ, tất cả những gì họ phát hiện chỉ toàn là đất.
“Nó phải ở dưới hòn đá khác,” Colin nói.
Họ đến một điểm khác và đào cả giờ đồng hồ. Hai cánh tay của Bridget bắt đầu đau, và khuôn mặt nó bị cháy nắng. “Kho báo cũng không có ở đây nữa,” cô bé nói. Nó quay lại và bước trở về cái nhà tranh này. Colin nghiến răng và tiếp tục đào.
Bridget đi vào trong nhà và nhìn chằm chằm vào bản đồ của ông ngoại. Liệu có gì đó nó bỏ sót không? Có manh mối nào đó mà nó đã không chụp lấy chăng? Nó dò tìm từng ly trên bản vẽ, sau đó lật qua mặt bên kia của tờ giấy. Điều duy nhất ở đó là ngày.
“Tôi hiểu ta rồi!” Bridget kêu lên. Nó chạy ra ngoài và chụp lấy xẻng và đi về phía con suối gần hòn đá to The Giant.
“Chị định đi đâu thế?” Colin gọi to. “Đợi em với.”
Colin cũng chạy theo đến con suối. Bridget lúc đó đã ở trên cái suồng, suồng này luôn luôn được buộc ở gần bờ, chờ xem có ai muốn băng qua suối hay không.
Bridget đã không nói lời nào khi họ chèo qua suối. Sau đó nó dẫn hướng đến một hòn đá nằm gần bờ bên kia suối. Nó không cần xẻng. Nó chỉ lăn hòn đá qua một bên và để lộ ra một hộp kim loại.
Colin thở hổn hển nói, “Làm sao chị biết vậy?”
Bridget mỉm cười. “Bản đồ này được vẽ vào giữa mùa đông”. Ông ngoại đã băng qua con suối này. Ông đã bước ngang qua băng tuyết.
“Có cái gì khác chúng ta đã quên,“ nó nói tiếp. “Cái năm này là năm 1927. Ông ngoại đã chôn cái hộp này khi ông còn là một đứa bé!”
Colin lầm bầm khi nó mở hộp ra. Không có tiền bên trong, không có đồ trang sức, cũng không có thỏi vàng, mà chỉ là những thằng lính đồ chơi bằng kim loại nhỏ.
Nhưng Bridget mỉm cười. Đối với nó, những thằng lính đồ chơi này thật sự là một kho báo. Nó cần cái gì đó đặc biệt để nhớ đến ông. Khi nó chạm tay vào những đồ chơi thời trẻ của ông, nó cảm thấy sự hiện diện của ông gần gũi và ấm áp.

Saturday, December 6, 2008

Lần đầu ra Hà Nội

Lần đầu ra Hà Nội
by DungLH, HCM, 06-Dec-2008


Cuối năm 2005, chưa đầy 1 tháng nữa là tới Tết ta 2006. Tôi được QNM yêu cầu ra Hà Nội học Turbo và support những new members của CC HN. Hồi đó core team CC HN đều chuyển sang dự án Epson của Nhật. Gần Tết mà bị bắt đi cũng hơi chán. Nhưng lần đầu được đi máy bay, được học máy pocket PC, cộng thêm cái tâm của leader nên tôi vui vẻ nhận lời.

Cùng đi với tui là TTV_CC HN leader lúc đó, TTV đang công tác tại SG nên sẳn dịp dắt tui ra HN luôn. Cảm giác thích thú khi lần đầu ngồi trên máy bay chưa được bao lâu thì cái chán nản ập đến, khi máy bay hạ cánh, tai tui như có kiến bò lích nhích, nhức không chịu nỗi. Thấy tui bịch tai, TTV cười bảo “lần đầu đi máy bay ai cũng có cảm giác đó” .

Tuần đầu tui ở KS PD chung với KTA, aDLQ, aNNT. Những người này đang học khóa dành cho các PM ở Hà Nội. Cũng tại đây nên tui mới phát hiện ra aDLQ có sở thích là xem phim hoạt hình! Còn nhớ ảnh đã trốn học ít nhất 1 ngày chỉ nằm ở nhà coi hoạt họa.

Sau 1 tuần, mọi người đều trở về SG. HTTT thuê cho tui phòng khác trong hẻm cũng đầy đủ tiện nghi. Và kể từ đấy là lúc tui onsite một mình, lâu ngày, trong cái lạnh của Hà Nội.

Ngày đầu đến CC HN, TTV tổ chức buổi họp giới thiệu tui với mọi người. VMC báo cáo “Từ ngày có Turbo các em Sip hầu như làm việc gấp đôi. Nguyên nhân tool chưa ổn định”. Bỏ mẹ, phen này về SG support Turbo chắc chết. Ngoài thời gian support new member, tui được VMC train Turbo rất nhiệt tình, nhưng vì lúc đó tool hay bị lỗi nên tui vẫn chưa nắm được quy trình chuẩn, vì hầu như lúc nào cũng thấy can thiệp vào DB, úi trời cái mà tui sợ nhất.

Mỗi tối tôi thường đi bộ về phòng trọ, len lỗi trong các con hẻm kiếm ăn, và tui phát hiện ra quán cơm sinh viên hơi lạ. Lạ ở chỗ, nếu ở SG chỉ cần kêu dĩa cơm cá hay thịt gì đấy là được, còn ở đây tui phải gọi món đại loại như 1 ngàn cơm- 2 ngàn thịt – 1 ngàn rau,….

Tôi cũng được may mắn đi ăn cưới 1 người ở HN và lại thấy chuyện lạ nữa so với SG. Đó là mỗi bàn ăn đều có budget, người ta dọn cho mỗi bàn bao nhiêu chai bia và nước ngọt đúng budget thôi. Nếu mà muốn uống lấy uống để như SG cũng không có mà uống.