You Mean Everything To Me
Written by Sedaka and Howie Greenfield
You are the answer to my lonely prayer
You are an angel from above
I was so lonely till you came to me
With the wonder of your love.
I don't know how I ever lived before
You are my life, my destiny
Oh my darling, I love you so
You mean everything to me
If you should ever, ever go away
There would be lonely tears to cry
The sun above would be never shine again
There would be teardrops in the sky
So hold me close and never let me go
And say our love will always be
Oh, my darling, I love you so
You mean everything to me
So hold me close and never let me go
And say our love will always be
Oh, my darling, I love you so
You mean everything to me
Em là tất cả đối với anh
Translated by dunglh, HCM, 23 Jan 2009 ( 28 Tet 2008 )
Em đáp lại lời thỉnh cầu lẻ loi của anh
Em là thiên thần từ thiên đường cao
Anh đã quá cô đơn đến khi em đến với anh
Cùng với tình yêu kỳ diệu của em
Anh không biết rằng trước đây anh đã từng sống như thế nào
Em là cuộc đời anh, là định mệnh của anh
Ôi em yêu, anh yêu em rất nhiều
Em là tất cả đối với anh
Nếu em bỏ đi xa.. xa mãi
Nơi đó sẽ khóc với những giọt nước mắt cô đơn
Ánh dương sẽ không bao giờ tỏa sáng lại
Thiên đường cao sẽ chỉ còn là những giọt lệ sầu
Hãy để anh gần bên em và đừng bao giờ để anh đi
Và hãy nói tình mình sẽ luôn luôn tồn tại
Ôi em yêu, anh yêu em rất nhiều
Em là tất cả đối với anh
Friday, January 23, 2009
Monday, January 5, 2009
Marshal in Rome
American Story: Marshal in Rome
Source : http://bbs.putclub.com/index.php?showtopic=69731 , Sunflower No.100 – Jan 2002
http://bbs.putclub.com/index.php?showtopic=83526
And now the weekly Special English program 'American Stories'.Our story today is called “Marshal in Rome', it was written by May Brisken. Here is Keg Lant with our story.
Often when he stood next to his wife, Marshal reminded me of an unhappy dog. His eyes looked as if he wanted to please her, but he was afraid he would not. His wife was about 35 years old and very pretty. Her name was March, but Marshal called her Ariel. No one knew why he did this. I wanted to ask him. My husband Robert told me not to. He said March and Marshal talked too much already.
That summer we were traveling through Italy with a group of other American tourists. Marshal and his wife were the only people our age in the group. Marshal was 42 years old. He had a weak heart. I did not understand why he always carried March's heavy suitcases and all her packages, but Robert would not let me ask him. Robert did not like March, because she wanted to buy everything she saw, and he did not like Marshal, because he was rich enough to buy March whatever she wanted.
The day we arrived in Rome, Robert made me promise not to talk to Marshal and March. It was our last day of the trip. Robert said if Marshal and March toured Rome with us, it would ruin a day for him. I said 'okay.'
We left the hotel early in the morning before Marshal and March woke up. We were out all day visiting museums, monuments and churches. When we returned to our hotel that evening, we met Marshal and March. March was trying to open the door to their room. Marshal could not help her. He was carrying about 8 bags of clothing that March had just bought. Robert stood there with his hands in his pockets.
'Did you empty another store, March?” he said.
Marshal laughed, March did not.
'What did you buy Bunny today, Robert?' she asked.
I took the key from her hand. 'Here,' I said, “let me help you.'
Marshal looked over the top of the packages.
“Bunny, where are you and Robert going for dinner?' I turned the key in the lock.
“We, we heard about this wonderful little Sicilian restaurant.' I said as I opened the door. 'Would you like to come with us?' I wanted to punish Robert for not helping March with the door.
Marshal smiled, 'I have never eaten Sicilian food, shall we go, Ariel?”But Robert wanted his freedom. 'March would not like this restaurant,' he said, 'it is not elegant.' Now I was angry, 'but the food is very tasty.' I said. Marshal looked at March. 'Please, honey.' March looked at Robert and then at Marshal. 'Okay, okay, we will go with you, but I will need at least one hour to get dressed,' she said.
Two hours later, she was finally ready to leave. By the time we reached the restaurant, we all were very hungry. March pointed to something on her menu. 'What is this dish?' she asked a waiter. The waiter just shook his head and smiled at her. 'He does not speak English, March.' Robert said. March lifted the napkin. 'Eh...', she said.
We followed her eyes and discovered a small hole in the table cloth. Someone had sewed the hole very nicely by hand. 'March,' I said,' this table cloth is white, it is clean. It has even been ironed.' March was not listening to me; she continued to read the menu. “What is caponata?” she asked. I said, 'it is eggplant, olives and tomatoes. 'I hate eggplant,' said March. Robert moved closer to her, 'why not ask for a hamburger and a Coke-Cola, March?' Marshal touched her arm. “Ariel, honey, put down the menu.' 'Ok, let Bunny order for all of us.” I did not speak Italian, but I took the menu and began pointing to it. The waiter smiled as he wrote down our order. 'You will see,' I told March, 'there will be plenty of food you will like.' And of course, there was. We ate pasta, caponata, veal and salad. We drank wine, we ordered dessert and coffee. March loved everything.After we paid the bill, she said, 'You know that was really good.' As we walked toward the door, she took Robert’s arm, then she turned to Marshal. 'Where is that store?' she asked, 'Ariel,' he said gently, 'no.' 'Marshal,” she said gently, 'yes.'
Robert became very interested in this conversation. March wanted to buy something and for the first time during this trip, Marshal said no. March walked out of the restaurant, still holding Robert’s arm, “Let’s go this way,' she said and cross the street.'Robert, you must see this beautiful ring. I know Bunny will love it and it does not cost very much.'
Robert suddenly stopped walking. March stood in front of him. I was embarrassed and did not know what to do. So I put my head down and kept on walking. Marshal walked next to me. I could not look at him. Now, I understood why he said no to March a few minutes earlier. He knew about her plan to get Robert into the store. He was trying to protect Robert from March, but now I was angry at him for not being able to stop her. I also was sorry for him, because he loved her too much. I began to feel unhappy as I walked alone with my head down.
Suddenly, I saw a gold chain lying on the sidewalk in front of me. I stopped to get it, but Marshal was quicker. 'This is very valuable.” March and Robert walked to us.
'Look what I found,' he said, holding up the gold chain.
'Let me see it.' March demanded, 'it is unbelievably beautiful.' She said as her hand closed over the chain.
'Wait a minute, 'Robert said, 'Bunny was with Marshal, maybe Bunny saw it first.”
I shook my head, 'Robert, we both saw it. I do not know who saw it first, but Marshal picked it up.'
'Ok,' March said,' we can find out how much it is worth, then Marshal will give you half the money.'
'No,' said Robert, 'I want the chain for Bunny; I will pay you half of what the chain is worth.'
Suddenly, Marshal said, 'Ariel, honey, you were not here and you did not see it. I did not find it. Bunny did. She stopped to look, all I did was picked it up.'
Even I do not know if Marshal was telling the truth. Who knows who saw it first? But, March quickly gave me the chain,
'I am sorry,' she said, a little embarrassed,' I was not thinking.'
A moment later, she turned to her husband, 'Marsh,' she said, “I want you to buy me a chain just like that.'
'Sure,' Marshal said, 'hey! Robert and Bunny, would you two like to have another cup of coffee?' We found a cafe and sat down. After we finished our coffee, March went over to the owner of the cafe. 'Do you speak English?' she asked loudly.
The owner nodded, 'yes.' 'Well, will you sell me the cups we just used for our coffee,” she asked.The owner looked a little surprised, but he washed the cups and covered them with some newspaper. March paid him and came back to our table with the package of cups.
'I will keep them forever, so I can remember our 2 good friends.' She said to Robert and me. Then she handed the package to Marshal.
'I will never forget this evening, will you?' A minute later, March stood up to go to the lady's room.
'I will be right back.' She promised.
Marshal turned to watch her as she walked through the cafe, then he turned to us. First, he looked at Robert and then at me,
'Look', he said quietly, 'you two do not know her the way I do. You really do not.'
You have been listening to the story 'Marshal in Rome'. It was written by May Brisken and adapted into Special English by Donald Disenctes. Your narrator was Keg Lant .This is Shep O'Neal
Marshal ở Rome
Translated by dunglh, Hanoi, 5-Jan-09.
Thường khi anh đứng bên cạnh vợ anh, Marshal nhắc tôi về một con chó bất hạnh. Đôi mắt anh nhìn như thế anh muốn làm vui lòng cô ấy, nhưng anh ấy e rằng anh sẽ không thể. Vợ anh khoảng 35 tuổi và rất xinh. Tên cô là March, nhưng Marshal gọi cô là Ariel. Không ai biết tai sao anh gọi như thế. Tôi muốn hỏi anh ta. Chồng tôi Robert bảo tôi đừng hỏi. Anh ấy nói March và Marshal đã nói quá nhiều rồi.
Mùa hè đó chúng tôi đi du lịch xuyên nước Ý với một nhóm du khách người Mỹ khác. Marshal và vợ anh là những người duy nhất trạc tuổi chúng tôi trong nhóm này. Marshal thì 42 tuổi. Anh ta có một trái tim yếu. Tôi không hiểu sao anh ta luôn luôn mang vác những hành lý nặng của March và tất cả túi hàng của cô ấy, nhưng Robert sẽ không để tôi hỏi anh ta. Robert không thích March, bởi vì cô ấy muốn mua mọi thứ cô thấy, và anh ta không thích Marshal, bởi vì anh ấy đủ giàu để mua cho March bất cứ cái gì cô ấy muốn.
Cái ngày chúng tôi đến Rome, Robert buộc tôi hứa không nói với Marshal và March. Hôm đó là ngày cuối cùng trong chuyến đi của chúng tôi. Robert nói nếu Marshal và March đi Rome với chúng tôi, nó sẽ làm tui tan một ngày của anh. Tôi nói ‘okay.’
Chúng tôi rời khỏi khách sạn vào sáng sớm trước khi Marshal và March thức dậy. Chúng tôi ở ngoài suốt ngày thăm các viện bảo tàng, các đài kỉ niệm và các nhà thờ. Khi chúng tôi trở về khách sạn tối hôm đó, chúng tôi gặp Marshal và March. March đang cố mở cái cửa để vào phòng của họ. Marshal không thể giúp cô ấy. Anh ta đang mang khoảng 8 túi quần áo, những cái mà March mới mua. Robert đứng đó với hai tay trong các túi quần của anh ta.
“Bạn đã mua sạch một cửa hàng nữa hả March?” anh ấy nói.
Marshal cười, March thì không.
“Bạn đã mua gì cho Bunny hôm nay vậy Robert?” cô ấy hỏi.
Tôi lấy chìa khóa từ tay cô ấy. “Đưa đây,” tôi nói, “để tôi giúp chị.”
Marshal kiểm tra bề mặt các túi đồ.
“Bunny, em và anh Robert sẽ ăn tối ở đâu?”
Tôi vặn chìa khóa vào ổ khóa.
“Chúng tôi, chúng tôi nghe về nhà hàng Sicilian nhỏ bé tuyệt vời này.” Tôi nói khi tôi mở cửa. “Hai bạn sẽ đi với chúng tôi nhé?” Tôi muốn phạt Robert vì không giúp March mở cửa.
Marshal mỉm cười, “Tôi không bao giờ ăn thức ăn Sicilian, chúng ta sẽ đi chứ Ariel?”
Nhưng Robert muốn có được tự do. “March sẽ không thích nhà hàng này đâu,” anh ta nói, “nó không thanh lịch.”
Bây giờ tui giận, “ nhưng thức ăn thì rất ngon.” Tôi nói.
Marshal nhìn March. “em yêu, đi đi mà em yêu.”
March nhìn Robert và sau đó nhìn vào tôi. “Thôi được, chúng tôi sẽ đi với 2 bạn, nhưng tôi sẽ cần ít nhất một giờ để thay đồ,” cô ấy nói.
Hai giờ sau, cô ta cuối cùng cũng sẵn sàng đi. Lúc chúng tôi đến nhà hàng này, tất cả chúng tôi rất đói. March chỉ vào cái gì đó trên menu của cô.
“Đĩa này là cái gì thế?” cô ta hỏi một anh hầu bàn. Anh hầu bàn chỉ lắc đầu và mỉm cười với cô.
“Anh ta không nói tiếng anh đâu March.” Robert nói.
March nhặt lấy khăn ăn. “Eh…”, cô ấy hắc xì hơi.
Chúng tôi dõi theo cặp mắt cô ta và phát hiện một lỗ nhỏ trên khăn trãi bàn. Ai đó đã thêu cái lổ rất đẹp bằng tay. “March,” tôi nói, “Khăn trãi bàn này màu trắng, nó thì sạch. Nó đã được ủi.”
March không nghe tôi; cô ấy tiếp tục đọc cái menu. “Caponata là gì?” cô ấy hỏi.
Tôi nói, “nó là cà tím, dầu ôliu và cà chua.”
“Tôi ghét cà tím,” March nói.
Robert di chuyển lại gần cô ấy hơn, “sao không hỏi bánh hamburger và coca cola đi March?” Marshal nắm lấy tay cô ấy.
“Ariel em yêu, đặt menu xuống đi.”
“Ok, để Bunny gọi món cho chúng ta.”
Tôi không nói tiếng ý, nhưng tôi lấy cái menu và bắt đầu chỉ vào nó. Anh hầu bàn mỉm cười khi anh viết xuống đơn đặt hàng.
“Bạn sẽ thấy,” tôi nói với March, “sẽ có nhiều món ngon bạn sẽ thích.”
Và dĩ nhiên là có. Chúng tôi ăn mì pasta, caponata, bê và rau sống. Chúng tôi uống rượu vang, chúng tôi gọi món tráng miệng và café. March yêu mọi thứ.
Sau khi chúng tôi thanh toán tiền, cô ấy nói, “Bạn biết món ăn thật là ngon.”
Khi chúng tôi bước về phía cửa, cô ấy cầm cánh tay của Robert, sau đó quay sang Marshal. “Cửa hàng đó ở đâu vậy?” cô ấy hỏi,
“Ariel, thôi đừng đi.” anh ấy nói nhỏ nhẹ.
“Marshal đi đi mà,” cô ấy nói nhỏ nhẹ.
Robert trở nên rất quan tâm đến cuộc trò chuyện này. March muốn mua cái gì đó và lần đầu tiên suốt chuyến đi này, Marshal nói không. March bước ra khỏi nhà hàng, vẫn cầm tay của Robert, “Chúng ta hãy đi lối này,” cô ấy nói và băng qua đường.
“Robert, anh phải xem cái nhẫn đẹp này. Tôi biết Bunny sẽ thích nó và nó không đắt lắm.”
Robert thình lình dừng bước. March đứng trước anh. Tôi có chút ngượng và không biết gì để làm. Vì thế gục mặt xuống và tiếp tục bước đi. Marshal bước đi bên cạnh tôi. Tôi không thể nhìn thấy anh. Bây giờ, tôi hiểu tại sao anh ta nói không với March vài phút trước đây. Anh ấy biết về dự định của cô ấy tính đưa Robert vào cửa hàng. Anh ta đang cố ngăn cách Robert ra khỏi March, nhưng giờ tôi giận anh vì không anh không thể ngăn cản cô ta. Tôi cũng hối tiếc cho anh ấy, bởi vì anh ấy yêu cô ấy quá nhiều. Tôi bắt đầu cảm thấy bất hạnh khi tôi đi một mình nhìn xuống đất.
Thình lình, tôi thấy một dây chuyền vàng đang nằm trên vỉa hè trước mặt tôi. Tôi dừng lại để lấy nó, nhưng Marshal thì nhanh hơn. “Cái này thì rất có giá trị.” March và Robert đi bộ lại phía chúng tôi.
“Xem tôi tìm thấy cái gì nè,” anh ấy nói, đang nhặt dây chuyền vàng lên.
“Để tôi xem nào.” March ra lệnh, “nó đẹp không thể tin nổi.” Cô ấy nói khi bàn tay cô nắm sợi dây chuyền lại.
“Chờ đã,” Robert nói, “Bunny ở cùng với Marshal, có thể Bunny thấy nó trước.”
Tôi lắc đầu, “Anh Robert nè, cả em và Marshal đều thấy nó. Em không biết ai thấy nó trước, nhưng Marshal nhặt nó lên. ”
“Ok,” March nói, “chúng ta có thể tìm xem nó giá trị bao nhiêu, sau đó Marshal sẽ đưa bạn một nữa số tiền.”
“Không,” Robert nói, “Tôi muốn sợi dây chuyền này cho Bunny; tôi sẽ trả bạn một nữa giá trị của sợi dây chuyền này.”
Thình lình, Marshal nói, “Ariel em yêu, em không có ở đây em không hiểu được. Anh không thấy nó. Bunny là người thấy nó. Cô ấy dừng lại để nhìn, tất cả những gì anh làm là nhặt nó lên.”
Thậm chí tôi không biết liệu Marshal có đang nói thật hay không. Ai biết được ai là người đầu tiên thấy nó? Nhưng March nhanh chóng đưa tôi sợi dây chuyền đó.
“Tôi xin lỗi,” cô ấy nói, có một chút ngượng ngùng, “Tôi không nghĩ ngợi gì đâu.”
Một giây lát sau đó, cô ta quay sang chồng cô ấy, “Marshee..,” cô ấy nói, “em muốn anh mua cho em một sợi dây chuyền giống như thế.”
“Chắc chắn thôi,” Marshal nói, “hey! Robert và Bunny, hai bạn đi uống tách café với mình nữa nhé?”
Chúng tôi tìm thấy quán café và ngồi xuống.
Sau khi chúng tôi dùng xong café, March đi qua để đến chỗ chủ quán café này. “Bạn có nói tiếng anh không?” cô ấy hỏi lớn tiếng.
Chủ quán gật đầu bảo, “vâng.”
“Ồ, bạn bán cho tôi những cái tách café chúng tôi vừa mới dùng nhé,” cô ấy hỏi.
Chủ quán nhìn chút ngạc nhiên, nhưng anh rửa sạch các tách café và bao bọc chúng với một ít báo. March trả tiền anh và quay trở lại bàn của chúng tôi với gói các tách café.
“Tôi sẽ giữ chúng mãi mãi, để tôi có thể nhớ đến 2 người bạn tốt của chúng tôi.” Cô ấy nói với Robert và tôi. Sau đó giao gói ly lại cho Marshal.
“Tôi sẽ không bao giờ quên tối nay, đúng không bạn?” Một phút sau đó, March đứng lên và đi tới phòng vệ sinh.
“Tôi sẽ quay lại ngay.” Cô ta hứa.
Marshal quay sang nhìn cô ta khi cô bước đi xuyên qua quán café này, sau đó anh ta quay sang chúng tôi. Ban đầu, anh ta nhìn Robert và sau đó nhìn tôi.
“Nhìn nè,” anh ta nói một cách nhỏ nhẹ, “Hai bạn không hiểu cô ấy, cũng như cách tôi làm. Hai bạn thực sự không hiểu.”
Bạn đang nghe câu chuyện “Marshal ở Rome”. Nó được viết bởi May Brisken và được chuyển thể sang Special English bởi Donald Disenctes. Người đọc lời bình của bạn là Keg Lant. Đây là Shep O’Neal.
Source : http://bbs.putclub.com/index.php?showtopic=69731 , Sunflower No.100 – Jan 2002
http://bbs.putclub.com/index.php?showtopic=83526
And now the weekly Special English program 'American Stories'.Our story today is called “Marshal in Rome', it was written by May Brisken. Here is Keg Lant with our story.
Often when he stood next to his wife, Marshal reminded me of an unhappy dog. His eyes looked as if he wanted to please her, but he was afraid he would not. His wife was about 35 years old and very pretty. Her name was March, but Marshal called her Ariel. No one knew why he did this. I wanted to ask him. My husband Robert told me not to. He said March and Marshal talked too much already.
That summer we were traveling through Italy with a group of other American tourists. Marshal and his wife were the only people our age in the group. Marshal was 42 years old. He had a weak heart. I did not understand why he always carried March's heavy suitcases and all her packages, but Robert would not let me ask him. Robert did not like March, because she wanted to buy everything she saw, and he did not like Marshal, because he was rich enough to buy March whatever she wanted.
The day we arrived in Rome, Robert made me promise not to talk to Marshal and March. It was our last day of the trip. Robert said if Marshal and March toured Rome with us, it would ruin a day for him. I said 'okay.'
We left the hotel early in the morning before Marshal and March woke up. We were out all day visiting museums, monuments and churches. When we returned to our hotel that evening, we met Marshal and March. March was trying to open the door to their room. Marshal could not help her. He was carrying about 8 bags of clothing that March had just bought. Robert stood there with his hands in his pockets.
'Did you empty another store, March?” he said.
Marshal laughed, March did not.
'What did you buy Bunny today, Robert?' she asked.
I took the key from her hand. 'Here,' I said, “let me help you.'
Marshal looked over the top of the packages.
“Bunny, where are you and Robert going for dinner?' I turned the key in the lock.
“We, we heard about this wonderful little Sicilian restaurant.' I said as I opened the door. 'Would you like to come with us?' I wanted to punish Robert for not helping March with the door.
Marshal smiled, 'I have never eaten Sicilian food, shall we go, Ariel?”But Robert wanted his freedom. 'March would not like this restaurant,' he said, 'it is not elegant.' Now I was angry, 'but the food is very tasty.' I said. Marshal looked at March. 'Please, honey.' March looked at Robert and then at Marshal. 'Okay, okay, we will go with you, but I will need at least one hour to get dressed,' she said.
Two hours later, she was finally ready to leave. By the time we reached the restaurant, we all were very hungry. March pointed to something on her menu. 'What is this dish?' she asked a waiter. The waiter just shook his head and smiled at her. 'He does not speak English, March.' Robert said. March lifted the napkin. 'Eh...', she said.
We followed her eyes and discovered a small hole in the table cloth. Someone had sewed the hole very nicely by hand. 'March,' I said,' this table cloth is white, it is clean. It has even been ironed.' March was not listening to me; she continued to read the menu. “What is caponata?” she asked. I said, 'it is eggplant, olives and tomatoes. 'I hate eggplant,' said March. Robert moved closer to her, 'why not ask for a hamburger and a Coke-Cola, March?' Marshal touched her arm. “Ariel, honey, put down the menu.' 'Ok, let Bunny order for all of us.” I did not speak Italian, but I took the menu and began pointing to it. The waiter smiled as he wrote down our order. 'You will see,' I told March, 'there will be plenty of food you will like.' And of course, there was. We ate pasta, caponata, veal and salad. We drank wine, we ordered dessert and coffee. March loved everything.After we paid the bill, she said, 'You know that was really good.' As we walked toward the door, she took Robert’s arm, then she turned to Marshal. 'Where is that store?' she asked, 'Ariel,' he said gently, 'no.' 'Marshal,” she said gently, 'yes.'
Robert became very interested in this conversation. March wanted to buy something and for the first time during this trip, Marshal said no. March walked out of the restaurant, still holding Robert’s arm, “Let’s go this way,' she said and cross the street.'Robert, you must see this beautiful ring. I know Bunny will love it and it does not cost very much.'
Robert suddenly stopped walking. March stood in front of him. I was embarrassed and did not know what to do. So I put my head down and kept on walking. Marshal walked next to me. I could not look at him. Now, I understood why he said no to March a few minutes earlier. He knew about her plan to get Robert into the store. He was trying to protect Robert from March, but now I was angry at him for not being able to stop her. I also was sorry for him, because he loved her too much. I began to feel unhappy as I walked alone with my head down.
Suddenly, I saw a gold chain lying on the sidewalk in front of me. I stopped to get it, but Marshal was quicker. 'This is very valuable.” March and Robert walked to us.
'Look what I found,' he said, holding up the gold chain.
'Let me see it.' March demanded, 'it is unbelievably beautiful.' She said as her hand closed over the chain.
'Wait a minute, 'Robert said, 'Bunny was with Marshal, maybe Bunny saw it first.”
I shook my head, 'Robert, we both saw it. I do not know who saw it first, but Marshal picked it up.'
'Ok,' March said,' we can find out how much it is worth, then Marshal will give you half the money.'
'No,' said Robert, 'I want the chain for Bunny; I will pay you half of what the chain is worth.'
Suddenly, Marshal said, 'Ariel, honey, you were not here and you did not see it. I did not find it. Bunny did. She stopped to look, all I did was picked it up.'
Even I do not know if Marshal was telling the truth. Who knows who saw it first? But, March quickly gave me the chain,
'I am sorry,' she said, a little embarrassed,' I was not thinking.'
A moment later, she turned to her husband, 'Marsh,' she said, “I want you to buy me a chain just like that.'
'Sure,' Marshal said, 'hey! Robert and Bunny, would you two like to have another cup of coffee?' We found a cafe and sat down. After we finished our coffee, March went over to the owner of the cafe. 'Do you speak English?' she asked loudly.
The owner nodded, 'yes.' 'Well, will you sell me the cups we just used for our coffee,” she asked.The owner looked a little surprised, but he washed the cups and covered them with some newspaper. March paid him and came back to our table with the package of cups.
'I will keep them forever, so I can remember our 2 good friends.' She said to Robert and me. Then she handed the package to Marshal.
'I will never forget this evening, will you?' A minute later, March stood up to go to the lady's room.
'I will be right back.' She promised.
Marshal turned to watch her as she walked through the cafe, then he turned to us. First, he looked at Robert and then at me,
'Look', he said quietly, 'you two do not know her the way I do. You really do not.'
You have been listening to the story 'Marshal in Rome'. It was written by May Brisken and adapted into Special English by Donald Disenctes. Your narrator was Keg Lant .This is Shep O'Neal
Marshal ở Rome
Translated by dunglh, Hanoi, 5-Jan-09.
Thường khi anh đứng bên cạnh vợ anh, Marshal nhắc tôi về một con chó bất hạnh. Đôi mắt anh nhìn như thế anh muốn làm vui lòng cô ấy, nhưng anh ấy e rằng anh sẽ không thể. Vợ anh khoảng 35 tuổi và rất xinh. Tên cô là March, nhưng Marshal gọi cô là Ariel. Không ai biết tai sao anh gọi như thế. Tôi muốn hỏi anh ta. Chồng tôi Robert bảo tôi đừng hỏi. Anh ấy nói March và Marshal đã nói quá nhiều rồi.
Mùa hè đó chúng tôi đi du lịch xuyên nước Ý với một nhóm du khách người Mỹ khác. Marshal và vợ anh là những người duy nhất trạc tuổi chúng tôi trong nhóm này. Marshal thì 42 tuổi. Anh ta có một trái tim yếu. Tôi không hiểu sao anh ta luôn luôn mang vác những hành lý nặng của March và tất cả túi hàng của cô ấy, nhưng Robert sẽ không để tôi hỏi anh ta. Robert không thích March, bởi vì cô ấy muốn mua mọi thứ cô thấy, và anh ta không thích Marshal, bởi vì anh ấy đủ giàu để mua cho March bất cứ cái gì cô ấy muốn.
Cái ngày chúng tôi đến Rome, Robert buộc tôi hứa không nói với Marshal và March. Hôm đó là ngày cuối cùng trong chuyến đi của chúng tôi. Robert nói nếu Marshal và March đi Rome với chúng tôi, nó sẽ làm tui tan một ngày của anh. Tôi nói ‘okay.’
Chúng tôi rời khỏi khách sạn vào sáng sớm trước khi Marshal và March thức dậy. Chúng tôi ở ngoài suốt ngày thăm các viện bảo tàng, các đài kỉ niệm và các nhà thờ. Khi chúng tôi trở về khách sạn tối hôm đó, chúng tôi gặp Marshal và March. March đang cố mở cái cửa để vào phòng của họ. Marshal không thể giúp cô ấy. Anh ta đang mang khoảng 8 túi quần áo, những cái mà March mới mua. Robert đứng đó với hai tay trong các túi quần của anh ta.
“Bạn đã mua sạch một cửa hàng nữa hả March?” anh ấy nói.
Marshal cười, March thì không.
“Bạn đã mua gì cho Bunny hôm nay vậy Robert?” cô ấy hỏi.
Tôi lấy chìa khóa từ tay cô ấy. “Đưa đây,” tôi nói, “để tôi giúp chị.”
Marshal kiểm tra bề mặt các túi đồ.
“Bunny, em và anh Robert sẽ ăn tối ở đâu?”
Tôi vặn chìa khóa vào ổ khóa.
“Chúng tôi, chúng tôi nghe về nhà hàng Sicilian nhỏ bé tuyệt vời này.” Tôi nói khi tôi mở cửa. “Hai bạn sẽ đi với chúng tôi nhé?” Tôi muốn phạt Robert vì không giúp March mở cửa.
Marshal mỉm cười, “Tôi không bao giờ ăn thức ăn Sicilian, chúng ta sẽ đi chứ Ariel?”
Nhưng Robert muốn có được tự do. “March sẽ không thích nhà hàng này đâu,” anh ta nói, “nó không thanh lịch.”
Bây giờ tui giận, “ nhưng thức ăn thì rất ngon.” Tôi nói.
Marshal nhìn March. “em yêu, đi đi mà em yêu.”
March nhìn Robert và sau đó nhìn vào tôi. “Thôi được, chúng tôi sẽ đi với 2 bạn, nhưng tôi sẽ cần ít nhất một giờ để thay đồ,” cô ấy nói.
Hai giờ sau, cô ta cuối cùng cũng sẵn sàng đi. Lúc chúng tôi đến nhà hàng này, tất cả chúng tôi rất đói. March chỉ vào cái gì đó trên menu của cô.
“Đĩa này là cái gì thế?” cô ta hỏi một anh hầu bàn. Anh hầu bàn chỉ lắc đầu và mỉm cười với cô.
“Anh ta không nói tiếng anh đâu March.” Robert nói.
March nhặt lấy khăn ăn. “Eh…”, cô ấy hắc xì hơi.
Chúng tôi dõi theo cặp mắt cô ta và phát hiện một lỗ nhỏ trên khăn trãi bàn. Ai đó đã thêu cái lổ rất đẹp bằng tay. “March,” tôi nói, “Khăn trãi bàn này màu trắng, nó thì sạch. Nó đã được ủi.”
March không nghe tôi; cô ấy tiếp tục đọc cái menu. “Caponata là gì?” cô ấy hỏi.
Tôi nói, “nó là cà tím, dầu ôliu và cà chua.”
“Tôi ghét cà tím,” March nói.
Robert di chuyển lại gần cô ấy hơn, “sao không hỏi bánh hamburger và coca cola đi March?” Marshal nắm lấy tay cô ấy.
“Ariel em yêu, đặt menu xuống đi.”
“Ok, để Bunny gọi món cho chúng ta.”
Tôi không nói tiếng ý, nhưng tôi lấy cái menu và bắt đầu chỉ vào nó. Anh hầu bàn mỉm cười khi anh viết xuống đơn đặt hàng.
“Bạn sẽ thấy,” tôi nói với March, “sẽ có nhiều món ngon bạn sẽ thích.”
Và dĩ nhiên là có. Chúng tôi ăn mì pasta, caponata, bê và rau sống. Chúng tôi uống rượu vang, chúng tôi gọi món tráng miệng và café. March yêu mọi thứ.
Sau khi chúng tôi thanh toán tiền, cô ấy nói, “Bạn biết món ăn thật là ngon.”
Khi chúng tôi bước về phía cửa, cô ấy cầm cánh tay của Robert, sau đó quay sang Marshal. “Cửa hàng đó ở đâu vậy?” cô ấy hỏi,
“Ariel, thôi đừng đi.” anh ấy nói nhỏ nhẹ.
“Marshal đi đi mà,” cô ấy nói nhỏ nhẹ.
Robert trở nên rất quan tâm đến cuộc trò chuyện này. March muốn mua cái gì đó và lần đầu tiên suốt chuyến đi này, Marshal nói không. March bước ra khỏi nhà hàng, vẫn cầm tay của Robert, “Chúng ta hãy đi lối này,” cô ấy nói và băng qua đường.
“Robert, anh phải xem cái nhẫn đẹp này. Tôi biết Bunny sẽ thích nó và nó không đắt lắm.”
Robert thình lình dừng bước. March đứng trước anh. Tôi có chút ngượng và không biết gì để làm. Vì thế gục mặt xuống và tiếp tục bước đi. Marshal bước đi bên cạnh tôi. Tôi không thể nhìn thấy anh. Bây giờ, tôi hiểu tại sao anh ta nói không với March vài phút trước đây. Anh ấy biết về dự định của cô ấy tính đưa Robert vào cửa hàng. Anh ta đang cố ngăn cách Robert ra khỏi March, nhưng giờ tôi giận anh vì không anh không thể ngăn cản cô ta. Tôi cũng hối tiếc cho anh ấy, bởi vì anh ấy yêu cô ấy quá nhiều. Tôi bắt đầu cảm thấy bất hạnh khi tôi đi một mình nhìn xuống đất.
Thình lình, tôi thấy một dây chuyền vàng đang nằm trên vỉa hè trước mặt tôi. Tôi dừng lại để lấy nó, nhưng Marshal thì nhanh hơn. “Cái này thì rất có giá trị.” March và Robert đi bộ lại phía chúng tôi.
“Xem tôi tìm thấy cái gì nè,” anh ấy nói, đang nhặt dây chuyền vàng lên.
“Để tôi xem nào.” March ra lệnh, “nó đẹp không thể tin nổi.” Cô ấy nói khi bàn tay cô nắm sợi dây chuyền lại.
“Chờ đã,” Robert nói, “Bunny ở cùng với Marshal, có thể Bunny thấy nó trước.”
Tôi lắc đầu, “Anh Robert nè, cả em và Marshal đều thấy nó. Em không biết ai thấy nó trước, nhưng Marshal nhặt nó lên. ”
“Ok,” March nói, “chúng ta có thể tìm xem nó giá trị bao nhiêu, sau đó Marshal sẽ đưa bạn một nữa số tiền.”
“Không,” Robert nói, “Tôi muốn sợi dây chuyền này cho Bunny; tôi sẽ trả bạn một nữa giá trị của sợi dây chuyền này.”
Thình lình, Marshal nói, “Ariel em yêu, em không có ở đây em không hiểu được. Anh không thấy nó. Bunny là người thấy nó. Cô ấy dừng lại để nhìn, tất cả những gì anh làm là nhặt nó lên.”
Thậm chí tôi không biết liệu Marshal có đang nói thật hay không. Ai biết được ai là người đầu tiên thấy nó? Nhưng March nhanh chóng đưa tôi sợi dây chuyền đó.
“Tôi xin lỗi,” cô ấy nói, có một chút ngượng ngùng, “Tôi không nghĩ ngợi gì đâu.”
Một giây lát sau đó, cô ta quay sang chồng cô ấy, “Marshee..,” cô ấy nói, “em muốn anh mua cho em một sợi dây chuyền giống như thế.”
“Chắc chắn thôi,” Marshal nói, “hey! Robert và Bunny, hai bạn đi uống tách café với mình nữa nhé?”
Chúng tôi tìm thấy quán café và ngồi xuống.
Sau khi chúng tôi dùng xong café, March đi qua để đến chỗ chủ quán café này. “Bạn có nói tiếng anh không?” cô ấy hỏi lớn tiếng.
Chủ quán gật đầu bảo, “vâng.”
“Ồ, bạn bán cho tôi những cái tách café chúng tôi vừa mới dùng nhé,” cô ấy hỏi.
Chủ quán nhìn chút ngạc nhiên, nhưng anh rửa sạch các tách café và bao bọc chúng với một ít báo. March trả tiền anh và quay trở lại bàn của chúng tôi với gói các tách café.
“Tôi sẽ giữ chúng mãi mãi, để tôi có thể nhớ đến 2 người bạn tốt của chúng tôi.” Cô ấy nói với Robert và tôi. Sau đó giao gói ly lại cho Marshal.
“Tôi sẽ không bao giờ quên tối nay, đúng không bạn?” Một phút sau đó, March đứng lên và đi tới phòng vệ sinh.
“Tôi sẽ quay lại ngay.” Cô ta hứa.
Marshal quay sang nhìn cô ta khi cô bước đi xuyên qua quán café này, sau đó anh ta quay sang chúng tôi. Ban đầu, anh ta nhìn Robert và sau đó nhìn tôi.
“Nhìn nè,” anh ta nói một cách nhỏ nhẹ, “Hai bạn không hiểu cô ấy, cũng như cách tôi làm. Hai bạn thực sự không hiểu.”
Bạn đang nghe câu chuyện “Marshal ở Rome”. Nó được viết bởi May Brisken và được chuyển thể sang Special English bởi Donald Disenctes. Người đọc lời bình của bạn là Keg Lant. Đây là Shep O’Neal.
Subscribe to:
Posts (Atom)