http://www.voanews.com/specialenglish/2008-12-19-voa2.cfm
A Special Christmas Story: The Gift of the Magi by O. Henry
A husband and wife give each other the most special Christmas gift of all. Transcript of radio broadcast:
19 December 2008
ANNOUNCER:
Now, the VOA Special English program, AMERICAN STORIES.
(MUSIC)
We present a special Christmas story called "The Gift of the Magi" by O. Henry. Here is Shep O'Neal with the story.
STORYTELLER:
One dollar and eighty-seven cents. That was all. And sixty cents of it in the smallest pieces of money - pennies. Pennies saved one and two at a time by negotiating with the men at the market who sold vegetables and meat. Negotiating until one's face burned with the silent knowledge of being poor. Three times Della counted it. One dollar and eighty-seven cents. And the next day would be Christmas.
There was clearly nothing to do but sit down and cry. So Della cried. Which led to the thought that life is made up of little cries and smiles, with more little cries than smiles.
Della finished her crying and dried her face. She stood by the window and looked out unhappily at a gray cat walking along a gray fence in a gray back yard. Tomorrow would be Christmas Day, and she had only one dollar and eighty-seven cents to buy her husband Jim a gift. She had been saving every penny she could for months, with this result.
Jim earned twenty dollars a week, which does not go far. Expenses had been greater than she had expected. They always are. Many a happy hour she had spent planning to buy something nice for him. Something fine and rare -- something close to being worthy of the honor of belonging to Jim.
There was a tall glass mirror between the windows of the room. Suddenly Della turned from the window and stood before the glass mirror and looked at herself. Her eyes were shining, but her face had lost its color within twenty seconds. Quickly she pulled down her hair and let it fall to its full length.
Now, Mister and Missus James Dillingham Young had two possessions which they valued. One was Jim's gold time piece, the watch that had been his father's and his grandfather's. The other was Della's hair.
Had the Queen of Sheba lived in their building, Della would have let her hair hang out the window to dry just to reduce the value of the queen's jewels.
So now Della's beautiful hair fell about her, shining like a brown waterfall. It reached below her knees and made itself almost like a covering for her. And then quickly she put it up again. She stood still while a few tears fell on the floor.
She put on her coat and her old brown hat. With a quick motion and brightness still in her eyes, she danced out the door and down the street.
Where she stopped the sign read: "Madame Sofronie. Hair Goods of All Kinds." Della ran up the steps to the shop, out of breath.
"Will you buy my hair?" asked Della.
"I buy hair," said Madame. "Take your hat off and let us have a look at it."
Down came the beautiful brown waterfall of hair.
"Twenty dollars," said Madame, lifting the hair with an experienced hand.
"Give it to me quick," said Della.
(MUSIC)
The next two hours went by as if they had wings. Della looked in all the stores to choose a gift for Jim.
She found it at last. It surely had been made for Jim and no one else. It was a chain -- simple round rings of silver. It was perfect for Jim's gold watch. As soon as she saw it she knew that it must be for him. It was like him. Quiet and with great value. She gave the shopkeeper twenty-one dollars and she hurried home with the eighty-seven cents that was left.
When Della arrived home she began to repair what was left of her hair. The hair had been ruined by her love and her desire to give a special gift. Repairing the damage was a very big job.
Within forty minutes her head was covered with tiny round curls of hair that made her look wonderfully like a schoolboy. She looked at herself in the glass mirror long and carefully.
"If Jim does not kill me before he takes a second look at me," she said to herself, "he'll say I look like a song girl. But what could I do--oh! what could I do with a dollar and eighty-seven cents?"
At seven o'clock that night the coffee was made and the pan on the back of the stove was hot and ready to cook the meat.
Jim was never late coming home from work. Della held the silver chain in her hand and sat near the door. Then she heard his step and she turned white for just a minute. She had a way of saying a little silent prayer about the simplest everyday things, and now she whispered: "Please God, make him think I am still pretty."
(MUSIC)
The door opened and Jim stepped in. He looked thin and very serious. Poor man, he was only twenty-two and he had to care for a wife. He needed a new coat and gloves to keep his hands warm.
Jim stopped inside the door, as immovable as a dog smelling a bird. His eyes were fixed upon Della. There was an expression in them that she could not read, and it frightened her. It was not anger, nor surprise, nor fear, nor any of the feelings that she had been prepared for. He simply looked at her with a strange expression on his face. Della went to him.
"Jim, my love," she cried, "do not look at me that way. I had my hair cut and sold because I could not have lived through Christmas without giving you a gift. My hair will grow out again. I just had to do it. My hair grows very fast. Say 'Merry Christmas!' Jim, and let us be happy. You do not know what a nice-- what a beautiful, nice gift I have for you."
"You have cut off your hair?" asked Jim, slowly, as if he had not accepted the information even after his mind worked very hard.
"Cut it off and sold it," said Della. "Do you not like me just as well? I am the same person without my hair, right?
Jim looked about the room as if he were looking for something.
"You say your hair is gone?" he asked.
"You need not look for it," said Della. "It is sold, I tell you--sold and gone, too. It is Christmas Eve, boy. Be good to me, for it was cut for you. Maybe the hairs of my head were numbered," she went on with sudden serious sweetness, "but nobody could ever count my love for you. Shall I put the meat on, Jim?"
Jim seemed to awaken quickly and put his arms around Della. Then he took a package from his coat and threw it on the table.
"Do not make any mistake about me, Dell," he said. "I do not think there is any haircut that could make me like my girl any less. But if you will open that package you may see why you had me frightened at first."
White fingers quickly tore at the string and paper. There was a scream of joy; and then, alas! a change to tears and cries, requiring the man of the house to use all his skill to calm his wife.
For there were the combs -- the special set of objects to hold her hair that Della had wanted ever since she saw them in a shop window. Beautiful combs, made of shells, with jewels at the edge --just the color to wear in the beautiful hair that was no longer hers. They cost a lot of money, she knew, and her heart had wanted them without ever hoping to have them. And now, the beautiful combs were hers, but the hair that should have touched them was gone.
But she held the combs to herself, and soon she was able to look up with a smile and say, "My hair grows so fast, Jim!"
Then Della jumped up like a little burned cat and cried, "Oh, oh!"
Jim had not yet seen his beautiful gift. She happily held it out to him in her open hands. The silver chain seemed so bright.
"Isn't it wonderful, Jim? I looked all over town to find it. You will have to look at the time a hundred times a day now. Give me your watch. I want to see how it looks on it."
Instead of obeying, Jim fell on the couch and put his hands under the back of his head and smiled.
"Dell," said he, "let us put our Christmas gifts away and keep them a while. They are too nice to use just right now. I sold my gold watch to get the money to buy the set of combs for your hair. And now, why not put the meat on."
(MUSIC)
The magi were wise men--wonderfully wise men--who brought gifts to the Baby Jesus. They invented the art of giving Christmas gifts. Being wise, their gifts were wise ones. And here I have told you the story of two young people who most unwisely gave for each other the greatest treasures of their house. But in a last word to the wise of these days, let it be said that of all who give gifts, these two were the wisest. Everywhere they are wisest. They are the magi.
(MUSIC)
ANNOUNCER:
You have heard the American story "The Gift of the Magi." This story was written by O. Henry and adapted into Special English by Karen Leggett. Your storyteller was Shep O'Neal. The producer was Lawan Davis.
I'm Shirley Griffith.
Một câu chuyện Giáng Sinh đặc biệt: Món quà của Magi
Translated by dunglh, HCM - 07 Nov 2009
Một đôi vợ chồng tặng nhau quà Giáng Sinh đặc biệt nhất.
Người dẫn truyện:
Bây giờ là chương trình tiếng anh đặc biệt, American Stories
(Nhạc)
Chúng tôi giới thiệu một truyện Giáng sinh đặc biệt mang tên “Món quà của nhà thông thái Magi” của nhà văn O.Henry. Và đây là Shep O’Neal với câu truyện.
Người kể truyện:
Một đô la và tám mươi bảy đồng cents. Đó là tất cả. Và 60 cents trong số đó là những đồng tiền nhỏ nhất – đồng pennies. Những đồng pennies này được dành dụm từng cắc một từ những lần ngã giá với những người ở chợ, những người bán cải và thịt. Việc trả giá chỉ kết thúc cho đến khi khuôn mặt của ai đó đỏ ửng với sự hiểu biết thầm lặng vì nghèo khó. Ba lần Della đếm nó, chỉ có một đô la và tám mươi bảy cents. Và hôm sau sẽ là ngày Giáng Sinh.
Có một điều rõ ràng là không có gì để làm ngoài việc ngồi xuống và khóc. Vì thế Della đã khóc. Việc đó dẫn đến suy nghĩ rằng cuộc đời được tạo nên cùng với những tiếng khóc và nụ cười, mà trong đó người ta khóc nhiều hơn cười.
Khi Della khóc xong và lau khô khuôn mặt mình. Cô ta đứng bên cạnh cái cửa sổ và nhìn ra ngoài một cách buồn bã, nhìn vào con mèo xám đang đi dọc theo hàng rào xám trong một sân sau màu xám. Ngày mai sẽ là ngày lễ Giáng Sinh, và cô ấy chỉ có 1 đô la và 87 cents để mua cho chồng cô Jim một món quà. Cô ta dành dụm từng đồng penny khi có thể suốt nhiều tháng trời, và được một kết quả như thế.
Jim kiếm được 20 đô la một tuần, chỉ nhiêu đó không hơn không kém. Những chi tiêu trong nhà lớn hơn cô mong đợi. Lúc nào cũng thế. Cô đã trải qua suốt nhiều giờ lên kế hoạch để mua cái gì đó đẹp cho anh. Cái gì đó tốt và quý hiếm – cái gì đó xứng đáng để tôn kính Jim.
Có một gương kiếng cao giữa những cửa sổ của cái phòng. Bất thình lình Della quay lại từ cái cửa sổ và đứng trước gương soi và nhìn vào chính mình. Đôi mắt cô bừng sáng lên, ngoại trừ cái gương mặt mất sắc chỉ trong 20 giây. Nhanh chóng cô kéo mái tóc xuống và để nó thả suông dài hết cỡ.
Bây giờ, Ông Bà James Dillingham Young có 2 tài sản có giá trị. Một cái là cái đồng hồ bằng vàng của Jim, cái đồng hồ này đã từng là của cha anh, và cũng từng là của ông nội anh. Còn cái kia là tóc của Della.
Giá mà hoàng hậu Sheba sống đối diện cái cửa sổ nhà cô, Della sẽ để tóc buông rơi ra ngoài cửa sổ chỉ để làm giảm đi giá trị những món nữ trang của nữ hoàng.
Vì thế bây giờ mái tóc đẹp của Della ngã về phía cô, chiếu sáng giống như một thác nước nâu. Nó dài đến tận đầu gối cô và làm cho nó giống như một cái áo khoác ôm lấy cô. Và sau đó cô nâng mái tóc lên. Cô đứng tròng một hồi trong khi vài giọt nước mắt lăn xuống sàn nhà.
Cô mặc áo khoác vào và đội một nón cũ của mình. Với một chuyển động nhanh và vẫn sáng tỏ trong đôi mắt cô, cô chạy tung tăn ra ngoài cửa và chạy xuống đường.
Cô dừng lại ở một tấm bảng đề chữ: “Bà Sofronie. Mua bán sản phẩm tóc các loại.” Della chạy lên lầu để tới cửa hàng này, cô thở hổn hển.
“Bà sẽ mua tóc của tôi chứ?” Della hỏi.
Bà ta đáp: “Tôi mua tóc, hãy cởi nón ra và để tôi xem tóc cô thế nào.”
Suối tóc nâu tuyệt đẹp buông xuống.
“Hai mươi đô” bà ta dùng bàn tay đầy kinh nghiệm trong nghề của mình nâng mái tóc lên nói.
“Hãy cắt nó đi và đưa tiền nhanh cho tôi,” Della đáp.
(Nhạc)
Hai giờ đồng hồ trôi qua nhanh như con thoi. Della đã tìm trong mọi cửa hàng để chọn một món quà cho Jim.
Cuối cùng cô ta cũng tìm thấy nó. Cô nghĩ nó được làm chỉ để dành cho Jim chứ không ai khác. Đó là một dây đồng hồ bằng bạc để đeo tay. Nó thì thật hoàn hảo cho cái đồng hồ bằng vàng của Jim. Ngay khi cô thấy nó cô biết nó phải là của anh. Nó cũng giống như con người anh Jim vậy. Tĩnh lặng và đáng quý. Cô đưa người bán hàng 21 đôla và vội vã đi về nhà với 87 đồng cents còn lại.
Khi Della về đến nhà, cô bắt đầu chỉnh trang lại mái tóc của mình. Vì người yêu, cô đã hy sinh mái tóc đẹp của mình, và cô mong ước trao cho anh một món quà thật đặc biệt. Việc chỉnh trang lại mái tóc đã hỏng là một việc làm rất lớn.
Trong vòng 40 phút, đầu cô được bao phủ với những cọng tóc quăn nhỏ, điều đó làm cho cô trông giống một nam sinh một cách kỳ lạ. Cô soi gương nhìn vào chính mình thật lâu và cẩn thận.
“Nếu Jim không giết tôi ngay khi anh nhìn thấy tôi,” cô nói với bản thân mình, “anh ấy sẽ nói tôi trông giống như gái gọi. Nhưng tôi có thể làm gì cơ chứ -- trời ơi! Tôi có thể làm gì với 1 đôla và 87 cents cơ chứ?”
Lúc 7 giờ tối hôm đó, café đã được pha và cái chảo ở phía sau cái bếp cũng được nấu và sẵn sàng để dọn bữa ăn tối lên.
Jim không bao giờ đi làm về nhà trễ. Della cầm cái vòng bạc trên tay và ngồi gần cửa trước. Sau đó cô nghe thấy bước chân của anh và mặt cô chuyển sang trắng tái chỉ trong chốc lát. Cô có một cách nói một lời cầu nguyện thầm lặng về những điều đơn giản nhất mỗi ngày, và bây giờ cô thầm cầu nguyện: “Chúa ơi, cầu mong sao anh ấy nghĩ con vẫn còn xinh đẹp.”
(Nhạc)
Cái cửa mở và Jim bước vào. Anh trông gầy và nghiêm nghị. Người đàn ông nghèo này chỉ mới 22 tuổi và anh phải chăm lo cho một người vợ. Anh cần một áo khoác mới và đôi găng tay để giữ ấm đôi tay mình.
Jim dừng lại ngay sau khi bước vào cửa, anh đứng bất động giống như một người nào đó bị con chó ngửi vào người họ. Đôi mắt anh cứ nhìn chăm chăm vào Della. Có một cảm giác rất lạ trong đôi mắt anh mà cô không thể đoán hiểu được, và nó làm cho cô sợ. Cảm giác thật kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ nó trông không giận dữ, cũng không ngạc nhiên, không sợ hãi, và cũng không phải là cảm giác trong số những cảm giác mà cô đã chuẩn bị trước. Anh chỉ đơn giản nhìn cô với một cảm giác thật lạ trên khuôn mặt. Della đi tới anh ta và khóc:
“Jim anh yêu, đừng nhìn em như thế. Em đã cắt tóc của mình đi và bán nó rồi bởi vì em không thể sống qua mùa Giáng sinh này mà không tặng cho anh món quà nào. Tóc em sẽ dài ra thôi mà. Em sẽ phải để tóc dài mà. Tóc em dài nhanh lắm. Nào hãy nói “Chúc mừng Giáng sinh!” đi anh Jim, và để chúng ta cùng có những giây phút hạnh phúc. Anh vẫn chưa biết cái món quà thật thật đẹp tuyệt vời em đang dành cho anh đâu.”
“Em đã cắt tóc rồi hả?” Jim chậm rãi hỏi như thể anh chưa nhận được thông tin đó thậm chí sau khi đầu óc anh đã làm việc rất vất vả để cố hiểu nó.
“Cắt và bán rồi anh ạh,” Della nói, “Anh không yêu em nữa sao? Em vẫn chính là em thôi mà chỉ có điều không còn mái tóc đó nữa, đúng không?”
Jim nhìn quanh phòng như thể anh đang tìm kiếm cái gì đó.
“Em nói tóc em không còn nữa àh?” anh ta hỏi.
“Anh không cần tìm nó đâu,” Della nói, “Nó bị bán đi rồi, Em nói cho anh biết là nó bị bán và cũng mất tiêu rồi. Hôm nay là đêm Giáng sinh mà anh. Hãy tốt với em, vì em đã cắt bỏ nó đi vì anh đó. Có lẻ tóc trên đầu em cũng có số của nó,” cô ta nói tiếp bằng những lời nói ngọt ngào nghiêm túc, “nhưng không ai có thể đếm được tình yêu em dành cho anh. Để em dọn thức ăn lên nhé anh Jim?”
Jim dường như nhanh chóng bừng tỉnh và quàng tay ôm lấy Della. Sau đó anh lấy gói quà từ trong áo khoác anh ra và để nó lên bàn.
“Đừng hiểu lầm anh Della ạh,” anh ta nói, “Anh vẫn yêu em dù cho tóc em có như thế nào đi nữa. Nhưng nếu em mở gói quà đó ra em có thể sẽ biết tại sao anh đã làm cho em sợ lúc nãy.”
Những ngón tay trắng mịn nhanh chóng tháo gói quà ra. Có một tiếng thét lên vì vui sướng; và sau đó, ối trời ơi! Chuyển sang khóc nức nở vì vui sướng, cô khóc đến nỗi khiến Jim phải dùng hết tất cả kĩ năng của mình để kìm lại sự xúc động của cô.
Vì đó là bộ kẹp tóc – một bộ kẹp tóc đặc biệt để kẹp mái tóc của cô, cái mà Della từng mong ước có nó kể từ lúc cô thấy nó ở trong tủ trưng bày ở cửa hàng. Những cái kẹp tóc đẹp này làm bằng vỏ sò được đính thêm trang sức ở cạnh của nó – tuy thế, cái kẹp tóc đẹp dành để đeo trên mái tóc đẹp này, cái mái tóc giờ không còn của cô nữa. Nó trị giá rất nhiều tiền, cô biết điều đó, và cô từng ao ước muốn có chúng nhưng không bao giờ hy vọng sẽ có được nó. Và giờ đây, cái kẹp tóc đẹp này là của cô, nhưng mái tóc cô, mái tóc mà đáng lẽ ra sẽ được đeo nó thì đã không còn.
Nhưng cô cầm giữ cái kẹp tóc bên mình, và ngay lập tức cô mỉm cười và nói, “Tóc em dài nhanh lắm anh ạh!”
Sau đó Della nhảy tởn lên giống như con mèo nhỏ bị cháy và kêu lên, “Oh, oh!”
Jim vẫn chưa thấy món quà đẹp của anh ấy. Cô hạnh phúc lấy nó ra và đưa cho anh bằng đôi tay rộng mở của mình. Cái dây đồng hồ bằng bạc sáng chói.
“Đẹp không anh Jim? Em đi khắp phố để tìm nó đó. Giờ đây anh sẽ phải nhìn cái đồng hồ này hàng trăm lần mỗi ngày. Nào đưa cho em đồng hồ của anh đi. Em muốn xem nó trông như thế nào.”
Thay vì vâng lời làm theo lời cô ấy, Jim ngã người ra ghé dài và đặt 2 tay dưới sau đầu của mình và mỉm cười.
“Dell em yêu,” anh nói, “chúng ta hãy để quà Giáng sinh của chúng ta qua một bên và giữ chúng lại trong chốc lát. Chúng là những món quà đẹp. Anh đã bán cái đồng hồ bằng vàng của anh để lấy tiền mua bộ kẹp tóc rồi. Và bây giờ, sao chúng ta không dọn đồ ăn lên nào.”
(Nhạc)
Magi là một người thông thái – một người thông minh tuyệt vời – người mang quà tặng cho Bé Jesus. Ông đã phát minh ra nghệ thuật tặng quà Giáng sinh. Là người thông minh, quà của họ cũng là những vật thông minh. Và ở đây tôi đã kể cho bạn câu truyện về đôi vợ chồng trẻ - những người hầu như không thông minh khi trao tặng cho nhau những báu vật quý giá nhất trong nhà. Nhưng trong những từ ngữ về sự khôn ngoan còn sót lại trong những ngày nay, trong số những người trao tặng quà cho nhau, 2 người này là những người thông minh nhất. Bất cứ đâu họ cũng là những người thông minh nhất. Họ là magi.
(Nhạc)
Người dẫn truyện:
Bạn đã nghe truyện “Món quà của của nhà thông thái Magi.” Câu truyện này được viết bởi O.Henry và chuyển thể sang Specail English bởi Karen Leggett. Người kể truyện là Shep O’Neal. Nhà sản xuất là Lawan Davis.
Còn tôi là Shirley Griffith.
Saturday, November 7, 2009
Subscribe to:
Posts (Atom)