Monday, December 29, 2008

A fateful love of sweetness and sorrow

A fateful love of sweetness and sorrow

Collected by dunglh – From Sunflower No. 90, Mar 2001

LTS: Kỳ này, Sunflower hân hạnh giới thiệu với các bạn bài viết rất cảm động sau đây của Nga Doan đăng trên nhật báo San Jose Mercury News, số ra ngày 03/2/2001. Nga Doan hiện đang sống ở Thành phố Mountain View, miền Bắc California, Hoa Kỳ.

Summer was my favorite time of year. I would stay with my grandmother in her small house along a quiet beach. It was also then when I would be spellbound by her folk tales.
I remember my grandma was very old but her mind was still quite sharp. She remembered clearly the stories of her youth and her children. Every night I asked her to tell me at least one story before I went to bed. Some tales I had heard over and over, but I never got bored with them. There was one, though, that she told me just a single time, in the summer when I was 10 years old. It went this way.
A long time ago, in a small village near a beach, there was a girl named Sam. Sam was not beautiful, but she seemed lovely because of her graceful smile. She was capable, clever and very well-behaved. Many young men in the village fell in love with her, but her heart was not open for them. It belongs to a young man named Jame who had just come to work for a fisherman in her village.
Their story began on a rainy afternoon.
“Excuse me, little sister!”
Sam looked back and saw Jame holding a big fish in his hands. Her heart suddenly began pounding, and her face turned red. She couldn’t understand why she had such strange feelings.
“Do you want to buy this fish?” he asked.
“Oh, no thanks. I just bought some from the store.”
“Really? But if you want, You can take it. It’s free.”
Sam was totally captivated by Jame. She didn’t know how to respond and turned away when she realized he was looking at her passionately.
“Umm, if you want to sell the fish I can do that for you”, Sam finally suggested.
So she took the fish from him and ran to her friend’s house. Several minutes later she came back and gave the money to Jame.
From that day on, Sam had a job. Every afternoon she and Jame went around the village to sell fish. She began to learn more about his background. He had been an orphan since he was 3, and had no relatives living nearby. He’d had to work since he was very little.
He also moved from place to place and worked many different jobs before finally arriving at Sam’s village. The more Sam know about Jame, the more sympathy and passion she had for him. It was the same for Jame.
Their relationship gradually developed into the sweetest love in the world. They promised they would be side-by-side forever. However, their dream didn’t come true, even though their love for each other never changed.
There was an afternoon in September, as peaceful as any other afternoon. Jame and many other fishermen set out for another fishing journey. Nobody knew that it would be a fateful one. For some reason, the god of the sea got angry that night and didn’t let anyone come back. Many dead bodies were found several days later, but none of them was Jame. But that was good for Sam, because she held out hope that Jame had been spared. She waited and waited with a burning heart full of worry.
Time went by and people in the village began to return to their normal work. There was only Sam, who every day looked for the return of Jame’s ship. She had a feeling he was still alive somewhere and would come back her.
But five years passed since that fateful day. Sam was now 24, and according to the tradition of her village, she was about to pass out of the marriageable age, and that would bring shame to her family. Sam could not live outside that tradition. She agreed to marry a rich man in the village. Her heart was broken, but she had no choice.
Sam tried to console herself with the thought that it was her fate, and she hoped the wound in her heart would be healed with time.
But God didn’t let her life proceed that way. The day Sam put on her bride’s dress was the day Jame came back painfully in darkness – he was blind. He was sitting under the arbutus trees where he and Sam had had their dates.
Sam felt her heart squeeze. She wanted to run to him, hug him and tell him how much she missed, how she loved and worried for him. But she couldn’t. She now belonged to another man; she was walking beside her groom.
She had betrayed Jame. She didn’t know why God was so unfair to her, to give her sorrow and sadness. She walked by Jame with a tortured heart and she knew the wound in her heart would never be healed.
Grandma, I now understand why you cried when you told me this “folk tale”. The diary I accidentally found in your brief-case told me the story is not a folk tale, but is indeed your very own life. I now also understand why you refused to live with us in the city but decided to stay in that village after Grandpa had passed away, and why you wanted Mom and Dad to bury you under the arbutus trees. How could you leave the place where you had so many memories, both sweet and painful?
I love you, Grandma! I wish you were still alive so that I could share with you your sadness.


Một mối tình ngọt ngào và đau khổ đầy định mệnh

Translated by dunglh, HCM – 14 Dec 2008

Mùa hè là thời gian trong năm yêu thích của tôi. Tôi sẽ ở với bà tôi trong ngôi nhà nhỏ dọc theo một bãi biển yên tĩnh. Đó cũng là lúc tôi sẽ bị cuốn hút bởi các câu chuyện dân gian của bà.

Tôi nhớ bà tôi rất già nhưng tâm trí bà thì hoàn toàn minh mẫn. Bà nhớ rất rõ những câu chuyện về thời trẻ của bà và về các con của bà. Hằng đêm tôi đều đòi bà kể tôi nghe ít nhất một câu chuyện trước khi tôi đi ngủ. Có vài chuyện tôi đã nghe đi nghe lại, nhưng tôi không bao giờ chán với chúng. Tuy nhiên có một câu chuyện bà kể tôi nghe chỉ một lần duy nhất, vào mùa hè khi tôi lên 10 tuổi. Câu chuyện như thế này.

Cách đây đã lâu rồi, trong một làng nhỏ gần một bãi biển, có một cô gái tên Sam. Sam không đẹp, nhưng có vẻ đáng yêu vì có nụ cười duyên. Cô ấy giỏi gian, lanh lợi và có hạnh kiểm rất tốt. Nhiều thanh niên trong làng đem lòng yêu cô, nhưng trái tim cô không rộng mở đón nhận họ. Nó lại thuộc về một anh chàng trẻ tên Jame người vừa mới đến để làm việc cho một ngư dân trong làng của cô.
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều trời mưa.
“Xin lỗi, cô em bé nhỏ!”
Sam quay lại nhìn và thấy Jame đang cầm một con cá lớn trên đôi tay của anh. Con tim cô thình lình đập mạnh, và mặt cô ửng đỏ. Cô không hiểu tại sao cô có những cảm giác lạ như thế.
“Em có muốn mua con cá này không?” anh ta hỏi.
“Ô không, em cảm ơn. Em vừa mới mua vài con ở cửa hàng.”
“Thật thế àh? Nhưng nếu em muốn, em có thể cầm lấy nó. Không lấy tiền đâu.”
Sam hoàn toàn bị mê hoặc bởi Jame. Cô không biết làm thế nào để đáp lại và quay mặt đi khi cô nhận ra anh đang nhìn cô một cách say đắm.
Cuối cùng Sam đề nghị “Ườm, nếu anh muốn bán con cá này em có thể làm việc đó giúp anh”.
Thế là cô cầm lấy con cá từ anh và chạy tới nhà bạn của cô. Nhiều phút sau cô trở lại và đưa tiền cho Jame.
Từ hôm đó trở đi, Sam có một việc làm. Mỗi buổi chiều cô và Jame đi quanh làng để bán cá. Cô bắt đầu biết nhiều hơn về thân thế của anh. Anh mồ côi từ khi lên 3 tuổi, và không có người thân họ hàng sống gần đây. Anh đã phải làm việc từ khi anh còn rất nhỏ.
Anh cũng di chuyển từ nơi này tới nơi khác và làm nhiều nghề khác nhau trước khi cuối cùng đến làng của Sam. Sam càng biết về Jame, cô càng có thiện cảm và yêu mến anh. Điều này cũng tương tự đối với Jame.
Quan hệ của họ dần dần phát triển thành một mối tình ngọt ngào nhất trên đời. Họ hứa họ sẽ bên nhau mãi mãi. Tuy nhiên, giấc mơ của họ đã không thành hiện thực, mặc dù thậm chí tình cảm họ dành cho nhau không bao giờ thay đổi.
Có một buổi chiều tháng 9, yên bình như những buổi chiều khác. Jame và nhiều ngư dân khác ra khơi cho một chuyến đánh cá nữa. Không ai biết rằng nó sẽ là một chuyến đi đầy định mệnh. Vì lý do nào đó, thần biển nổi giận đêm đó và không để cho bất cứ ai trở về. Nhiều xác chết được tìm thấy nhiều ngày sau đó, nhưng không ai trong số họ là Jame. Nhưng điều đó tốt cho Sam, vì cô nuôi hy vọng rằng Jame đã được tha. Cô đợi và đợi với một trái tim cháy bổng đầy lo lắng.
Thời gian trôi qua và người dân trong làng bắt đầu trở lại với công việc bình thường của họ. Duy chỉ có Sam, người lúc nào cũng ngóng tìm sự trở lại con thuyền của Jame. Cô có linh cảm anh vẫn còn sống đâu đó và sẽ trở về với cô.
Nhưng 5 năm trôi qua kể từ ngày đầy định mệnh đó. Sam bây giờ 24 tuổi, và theo truyền thống của dân làng, cô sắp qua khỏi cái tuổi có thể lập gia đình, và việc đó sẽ mang điều xấu hổ cho gia đình cô. Sam không thể sống ngoài truyền thông đó. Cô đồng ý cưới một người giàu có trong làng. Trái tim cô tan vỡ, nhưng cô không có sự lựa chọn khác.
Sam cố tự an ủi mình với suy nghĩ rằng đó là định mệnh của cô, và cô hy vọng vết thương trong trái tim cô sẽ được hàn gắn theo thời gian.
Nhưng ông trời đã không để cuộc đời cô diễn ra theo cách đó. Cái ngày Sam khoác áo cô dâu là ngày Jame trở về một cách đau đớn trong tối tăm – anh bị mù. Anh đang ngồi dưới những cây dương mai nơi anh và Sam từng hẹn hò.
Sam cảm thấy con tim cô quặn đau. Cô muốn chạy đến anh, ôm ghì lấy anh và nói cho anh biết cô nhớ, yêu và lo lắng cho anh nhiều như thế nào. Nhưng cô không thể. Cô bây giờ thuộc về một người đàn ông khác; cô đang đi bên cạnh chú rể của mình.
Cô đã phản bội Jame. Cô không biết tại sao ông trời quá bất công với cô, đưa cho cô sự đau khổ và nỗi buồn rầu. Cô đi ngang qua Jame với một cõi lòng đau đớn và cô biết vết thương này sẽ không bao giờ được hàn gắn.
Bà. Bây giờ con hiểu vì sao bà khóc khi kể con nghe “câu chuyện dân gian“ này. Cuốn nhật ký con vô tình tìm thấy trong cặp sách của bà nói con biết câu chuyện này không phải là chuyện dân gian, mà sự thực là đời sống của riêng bà. Con cũng hiểu tại sao bà từ chối sống trên thành phố với chúng con mà quyết định ở trong ngôi làng đó sau khi ông đã qua đời, và vì sao bà muốn ba và mẹ chôn bà dưới những cây dương mai. Làm sao bà có thể rời bỏ cái nơi bà có quá nhiều kỉ niệm, cả ngọt ngào và đau khổ?
Con yêu bà, Bà ơi! con ước chi bà vẫn còn sống để con có thể chia sẽ cùng bà những nỗi buồn của bà.
* Her heart belongs to Jame, but her body belongs to another man...

No comments: