Monday, December 29, 2008

A Giant Mystery

http://www.articlearchives.com/362603-1.html

A Giant Mystery
By: Wrang, LauraPublication: Highlights for Children Date: Friday, September 1 2000

The sound of the clock made Bridget jump. It had been so quiet in the living room. Her eyes went to the carved black case on the desk. Inside it, the clock continued to chime. The notes sounded sad and empty.
Everything seemed empty in Rose Cottage since Grandpa had died. He'd lived here
for eighty-two years, and Bridget had visited him every summer of her life. Now the cottage would be sold.
"You can keep something to remember Grandpa by," Mom had said.
Bridget looked away from the clock. That wasn't what she needed to remind her of Grandpa's teasing eyes and his hugs. Would a book make her think of him? She went to the shelf, but most of the books looked boring. Then she saw a paper sticking out of a book. Gently she pulled it out.
A date was written on one side of the paper: February 1, 1927. On the other side was something exciting. Bridget gave a shout that brought her brother running.
"Look what I found," Bridget said.
Colin took the paper and glanced at the date, then gasped when he saw the other side. Above a drawing were the words My Treasure Map.
"Grandpa always said he'd buried a treasure on his land," Bridget said. "I thought he was teasing."
"So did I," Colin said. "This map proves that he wasn't."

It was a simple map: just a big circle that said The Giant and an arrow pointing from it with the words Twenty-Yard Walk. At the end of the arrow was a small circle marked Stone, and an X.
"The Giant is what Grandpa called that big boulder," Bridget said.
"And the treasure is buried under a stone twenty yards from it," Colin said. "Let's go!"
They ran outside and grabbed shovels from the shed. They raced across a field to The Giant. It was the only big boulder on the Iowa farm, and it stood beside a stream.
Colin started to walk away from The Giant. It wasn't easy to measure twenty yards with his short strides, but a glance around the field showed only two stones that could hide the treasure.
"This one first," Colin said, rolling aside the bigger stone.
Bridget thrust her shovel into the dirt. What could the treasure be? "Gold bars," she guessed. "Or jewels--a chest full of sapphires and diamonds."
Did the old treasure map make sense?
Colin laughed. "Be realistic, Bridget. I'll bet it's money."
"Enough to buy a new computer or a bike?"
"Maybe enough to save this place," Colin said. "If we find a lot of money, Mom won't have to sell the cottage. We can always spend our summers here."
Bridget knew it wouldn't be the same without Grandpa, but she loved the old cottage. The thought of saving it spurred her on. She tightened her grip on the shovel and dug harder. But half an hour later, all they'd uncovered was dirt.
"It must be under the other stone," Colin said.

They moved to the other spot and dug for an hour. Bridget's arms began to ache, and her face burned in the sunlight. "The treasure isn't here either," she said. She turned and walked back toward the cottage. Colin gritted his teeth and kept digging.
Bridget went into the cottage and stared at Grandpa's map. Was there something she had missed? Some clue she hadn't snapped up? She searched the drawing inch by inch, then turned over the paper. The only thing there was the date.
"I've got it!" Bridget cried. She raced outside and grabbed her shovel and headed for the stream near The Giant.
"Where are you going?" Colin called. "Wait for me."
Colin dashed to the stream, too. Bridget was already in the rowboat that was always tied near the bank, waiting for anyone who wanted to cross.
Bridget didn't say a word as they rowed across the stream. Then she led the way to a single stone near the opposite bank. She didn't need the shovel. She just rolled aside the stone and uncovered a metal box.
Colin gasped. "How did you know?"
Bridget smiled. "The map was made in the middle of winter. Grandpa crossed the stream. He walked across the ice!
"There's something else we forgot," she continued. "The year was 1927. Grandpa hid this box when he was a little boy!"
Colin groaned as he opened the box. There was no money inside, no jewels or gold bars either. Just small metal soldiers.
But Bridget smiled. For her, the toy soldiers really were a treasure. She'd wanted something special to remember Grandpa by. As she touched his boyhood toys, she felt his presence close and warm.

Một bí mật khổng lồ
Translated by DungLH, HCM – 04 Dec 2008

Âm thanh của cái đồng hồ khiến cho Bridge giật mình. Nó đã quá yên lặng trong cái phòng khách này. Đôi mắt nó dõi đến cái thùng màu đen được chạm khắc. Bên trong nó, cái đồng hồ tiếp tục kêu reng. Những âm thanh phát ra nghe buồn và vắng lặng.
Mọi thứ có vẻ như trống vắng trong căn nhà tranh màu hồng này kể từ khi ông ngoại qua đời. Ông đã sống ở đây suốt 82 năm, và Bridge đã viếng thăm ông cứ mỗi mùa hè trong đời của nó. Bây giờ căn nhà này sẽ bị bán.
“Con có thể giữ cái gì đó để nhớ đến ông,” mẹ nói.
Bridget rời mắt khỏi cái đồng hồ này. Cái đó không là thứ nó cần để nhắc nó về cặp mắt đùa cợt và những có ôm ghì của ông. Liệu một cuốn sách sẽ làm nó nhớ đến ông chăng? Nó đi đến cái kệ sách, nhưng hầu hết các cuốn sách trông chán ngắt. Sau đó nó thấy một miếng giấy dính bên ngoài của một cuốn sách. Nhẹ nhàng nó kéo miếng giấy ra. Ngày được viết trên một mặt của miếng giấy này là: ngày 1 tháng 2 năm 1927. Ở mặt bên kia của miếng giấy là cái gì đó thú vị. Bridget hô la lên khiến em trai của nó chạy tới.
“Nhìn xem chị đã tìm được gì nè,” Bridget nói.
Colin cầm lấy tờ giấy và liếc nhìn cái ngày ghi trên đó, thế rồi nó thở hổn hểnh khi thấy mặt bên kia tờ giấy. Trên một bản vẽ là dòng chữ Bản Đồ Kho Báo Của Tôi.
“Ông ngoại luôn luôn nói ông đã chôn một kho báo trên vùng đất của ông,” Bridget nói. “Chị nghĩ ông đang nói đùa.”
“Em cũng nghĩ thế,” Colin nói. “Bản đồ này chứng tỏ ông không nói đùa.”
Đó là một bản đồ đơn giản: chỉ một vòng tròn to nói rằng The Giant và một mũi tên đang chỉ từ nó với dòng chữ 20 thước Anh. Ở cuối của mũi tên là một vòng tròn nhỏ được đánh dấu Stone, và một chữ X.
“The Giant là cái ông ngoại đang nói đến hòn đá cuội to,” Bridget nói.
“Và kho báo được chôn dưới một hòn đá cách nó 20 thước,” Colin nói. “Chúng ta hãy đi!”
Họ chạy ra ngoài và chụp lấy những cái xẻng trong nhà kho. Họ chạy qua một cánh đồng để tới hòn đá The Giant. Nó là hòn đá cuội to duy nhất trên nông trại Iowa, và nó đứng bên cạnh một con suối.
Colin bắt đầu đếm bước từ hòn đá The Giant. Thật không dễ để đo 20 mét với những sải chân ngắn của nó, nhưng một cái liếc nhìn quanh cánh đồng này chỉ thấy duy nhất 2 hòn đá nơi có thể cất giấu kho báo này.
“Hòn đá này trước tiên,” Colin nói và lăn hòn đá to sang một bên.
Bridget sấn xẻng của nó xuống đất. Kho báo có thể là gì nhỉ? “Những thổi vàng,” nó đoán.”Hoặc đồ trang sức – một tủ đầy ngọc bích và kim cương.”
Bản đồ kho báo cũ này mang ý nghĩa đó đúng không?
Colin cười. “Hãy thực tế đi chị Bridget. Em cá nó là tiền.”
“Đủ tiền để mua một máy tính mới hay chiếc xe đạp?”
“Có thể đủ để cứu lấy nơi này,” Colin nói. “Nếu chúng ta tìm thấy nhiều tiền, mẹ sẽ không phải bán cái nhà này. Chúng ta luôn luôn trãi qua những mùa hè của mình ở đây.”
Bridget biết nó sẽ không giống như trước đây khi ông không còn, nhưng nó yêu cái nhà tranh cũ này. Suy nghĩ đến việc giữ lấy căn nhà đã thôi thúc nó. Nó cầm chật cái xẻng và đào tích cực hơn. Nhưng sau nữa giờ, tất cả những gì họ phát hiện chỉ toàn là đất.
“Nó phải ở dưới hòn đá khác,” Colin nói.
Họ đến một điểm khác và đào cả giờ đồng hồ. Hai cánh tay của Bridget bắt đầu đau, và khuôn mặt nó bị cháy nắng. “Kho báo cũng không có ở đây nữa,” cô bé nói. Nó quay lại và bước trở về cái nhà tranh này. Colin nghiến răng và tiếp tục đào.
Bridget đi vào trong nhà và nhìn chằm chằm vào bản đồ của ông ngoại. Liệu có gì đó nó bỏ sót không? Có manh mối nào đó mà nó đã không chụp lấy chăng? Nó dò tìm từng ly trên bản vẽ, sau đó lật qua mặt bên kia của tờ giấy. Điều duy nhất ở đó là ngày.
“Tôi hiểu ta rồi!” Bridget kêu lên. Nó chạy ra ngoài và chụp lấy xẻng và đi về phía con suối gần hòn đá to The Giant.
“Chị định đi đâu thế?” Colin gọi to. “Đợi em với.”
Colin cũng chạy theo đến con suối. Bridget lúc đó đã ở trên cái suồng, suồng này luôn luôn được buộc ở gần bờ, chờ xem có ai muốn băng qua suối hay không.
Bridget đã không nói lời nào khi họ chèo qua suối. Sau đó nó dẫn hướng đến một hòn đá nằm gần bờ bên kia suối. Nó không cần xẻng. Nó chỉ lăn hòn đá qua một bên và để lộ ra một hộp kim loại.
Colin thở hổn hển nói, “Làm sao chị biết vậy?”
Bridget mỉm cười. “Bản đồ này được vẽ vào giữa mùa đông”. Ông ngoại đã băng qua con suối này. Ông đã bước ngang qua băng tuyết.
“Có cái gì khác chúng ta đã quên,“ nó nói tiếp. “Cái năm này là năm 1927. Ông ngoại đã chôn cái hộp này khi ông còn là một đứa bé!”
Colin lầm bầm khi nó mở hộp ra. Không có tiền bên trong, không có đồ trang sức, cũng không có thỏi vàng, mà chỉ là những thằng lính đồ chơi bằng kim loại nhỏ.
Nhưng Bridget mỉm cười. Đối với nó, những thằng lính đồ chơi này thật sự là một kho báo. Nó cần cái gì đó đặc biệt để nhớ đến ông. Khi nó chạm tay vào những đồ chơi thời trẻ của ông, nó cảm thấy sự hiện diện của ông gần gũi và ấm áp.

No comments: